Hạ Hiểu, người sắp tốt nghiệp đại học năm nay, đã làm thực tập sinh tại một công ty niêm yết có nền tảng vững chắc được một năm, chỉ cần lấy được bằng tốt nghiệp, Hạ Hiểu có thể thành công trở thành nhân viên chính thức và tiền lương cũng sẽ tăng gấp đôi, vì vậy gần đây tâm trạng của Hạ Hiểu rất tốt và tràn đầy năng lượng.
Đang trên đường đi làm, điện thoại di động của Hạ Hiểu trong túi vang lên, cô nhìn thấy cuộc gọi liền nhấc máy.
“Mẹ!”
“Hiểu Hiểu, em trai mày muốn kết hôn, nhà gái nhà bên kia muốn 20 vạn (200 000 NDT) lễ hỏi, con nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.”
Giọng mẹ Hạ vang lên trong điện thoại, không hề chào hỏi mà đi thẳng vào mục đích.
Hạ Hiểu bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con mới tốt nghiệp, tìm đâu ra 20 vạn cho mẹ?
“Không phải mày làm ở công ty lớn sao? Mày nhờ đồng nghiệp cùng công ty vay trước. Em dâu mày nói có thể vay tiền của công ty, trước tiên mày vay 20 vạn đi. Sau khi em trai và em dâu kết hôn thì từ từ trả lại cho mày.”
“Con không có tiền, huống chi là 20 vạn.” Sắc mặt Hạ Hiểu rất xấu, 20 vạn, bộ tưởng cô đang mở ngân hàng.
"Hạ Hiểu, sao mày có thể làm như vậy? Đó là em trai mày. Cha và mẹ đã nuôi mày học hành..." Mẹ Hạ bất mãn mắng con gái mình.
“Đúng vậy, người đã sinh ra con, nuôi dưỡng con, cho con ăn học, về già con sẽ chu cấp cho người và cha, nhưng không có nghĩa là con phải làm trâu làm ngựa cho em trai.” Học phí đại học của con là một khoản vay, và học phí cho trường kỹ thuật của A Dũng, con cũng kiếm bằng việc làm bán thời gian, nó yêu đương có bạn gái con cũng phải chi trả cho nó. Nó đã ngoài hai mươi rồi, nhưng không làm việc chăm chỉ mà một năm đổi một bạn gái. Mẹ ơi, để con nói cho mẹ biết, mẹ nếu chiều chuộng con trai như thế này thì sau này mẹ sẽ hối hận. Nếu nó có năng lực thì sẽ dựa vào bản thân nó để có khả năng cưới vợ, chỉ lo gây khó dễ cho cha mẹ và chị gái, cho dù nó có cưới vợ cũng không thể gánh vác trách nhiệm.”
Nhà họ Hạ có hai đứa con nhưng mà cha mẹ Hạ đều có xu hướng quý trọng con trai hơn con gái nên em trai Hạ Hiểu được cưng chiều, Hạ Hiểu bất lực.
"Hạ Hiểu, mày thật vô tâm. Đó là em trai mày, nó không có tiền lấy vợ. Chị gái sao có thể không giúp được? Nuôi con gái có ích gì?" Mẹ Hạ chỉ trích.
Hạ Hiểu đau lòng, lạnh lùng nói: “Con thật sự vô dụng, mẹ đừng mong con có thể đưa cho A Dũng 20 vạn tệ để cho hắn cưới vợ. Cô gái muốn lễ vật 20 vạn tệ, cô gái kia của hồi môn sẽ là bao nhiêu?” Nếu không có 20 vạn tệ, mẹ sẽ làm gì? Bán nhà? "
“Làm sao có thể bán nhà được? Gia đình sẽ ở đâu nếu bán nhà? Gia đình em dâu của mày không có điều kiện và cô ấy không có đủ của hồi môn. Nhưng cô ấy đang mang thai đứa con của A Dũng . A Dũng nhất quyết không phải cô ấy thì không cưới. Mẹ cô ấy nói rằng nếu không cho lệ vật 20 vạn tệ, sẽ đưa con gái tôi đi phá thai, cháu trai của Hạ gia chúng ta. Hạ Hiểu, con phải tìm cách giúp đỡ em trai mình và đừng để cháu trai phải chết.”
Hạ Hiểu gần như bật cười, yêu cầu cô trả tiền để giúp họ lấy một tổ tông về. Hạ Hiểu chưa bao giờ gặp em dâu tương lai của mình, nhưng cô đã biết được từ mẹ rằng em trai cô rất thích cô ấy và thậm chí một tháng còn dành một nửa thời gian ở nhà người ta hơn nữa chỉ mới yêu đương qua lại bắt đầu hết muốn cái này lại muốn kia, em trai của cô liền đến tìm cô đòi tiền.
Bây giờ còn đòi 20 vạn, Hạ Hiểu cắn răng, đừng nói cô không có 20 vạn, ngay cả có cô cũng sẽ không cho.
“Không có, mẹ chính là bán con cũng không có 20 vạn.” Hiện tại tài sản của cô trong thẻ chỉ có 2000 tệ, 500 tệ tiền mặt, và một thẻ tín dụng. Cô rất nghèo.
“Hiểu Hiểu, dì mày giới thiệu cho một người đàn ông, là ông chủ lớn ở đây, ông ta sở hữu hàng chục quán cà phê Internet, khu trò chơi điện tử và rạp chiếu phim, đồng thời có hơn chục bất động sản. Mẹ nghe nói ông ta là cổ đông lớn của khu bất động sản mới mở này." Ông ta cũng muốn tìm một sinh viên xinh đẹp tài năng về làm vợ, ông ấy đã xem ảnh của mày và rất hài lòng, chỉ cần mày cưới ông ấy, ông ấy sẽ đưa lễ hỏi 500 vạn tệ và chuyển quyền sở hữu một căn hộ hai tầng sang trọng trong khu phố mang tên mày.”
"Haha, hóa ra con có giá trị như vậy, mấy trăm vạn lễ hỏi a. Mẹ ơi, người đó không thể nào bốn mươi năm mươi tuổi, béo, lùn, đen, đã ly hôn và có con." Hạ Hiểu mỉa mai nói
“Nói cái gì đó, bề ngoài đẹp có thể làm cơm ăn sao, làm ông chủ không phải đều như thế sao, hắn cùng mày cao không sai biệt cho lắm, mập trắng có phúc tướng, hắn còn trẻ , bất quá tuổi hơn bốn mươi, cùng vợ trước ly hôn, có hai đứa con gái, chỉ cần mày gả đi, sinh con, tiền của hắn không phải đều là của mày. Hắn còn để cho em mày cùng anh họ của mày thay hắn quản quán net cùng phòng trò chơi." Mẹ Hạ phấn khích nói.
Chỉ có Hạ Hiểu càng nghe vẻ mặt càng lạnh lùng, cuối cùng nói: “Dù sao con cũng sẽ không kết hôn, người cũng đừng nghĩ đến ép con.”
Cô chỉ cao 1,6 mét, còn người đàn ông thì lớn tuổi, mập mạp, đã ly hôn và có con, nhưng vì giàu có và lễ hỏi nhiều nên mẹ cô muốn bán đứng cô.
“Hiểu Hiểu, mày đứa nhỏ này là đọc sách đọc đến ngốc hả, một tháng mày kiếm được bao nhiêu tiền, gả cho ông chủ, mày có thể ăn không ở không cả đời, chuyện hưởng phúc như thế người khác đều không giành được, nếu không phải hắn nhìn trúng mày, mày cho rằng đến lượt mày a” Mẹ Hạ có chút nóng nảy, thậm chí nói rất nhiều lời khó nghe, còn tỏ ra hối hận vì con gái mình đã đọc nhiều sách như vậy mà không nghe lời.
"Dù sao con cũng sẽ không kết hôn. Mẹ ơi, nếu mẹ quá ham tiền đến mức phải bán con gái mình thì để con cho mẹ một gợi ý. A Dũng cũng đẹp trai. Chẳng phải con đã nghe mẹ nói là có một phú bà thích nó sao?" Nếu hắn muốn nguyện ý làm một tiểu bạch kiểm, cũng có thể ăn không ở không cả đời.” Hạ Hiểu nói xong liền nhắm mắt lại, tuy rằng nói lời đả thương người nhà, nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải mái chút nào. Có thể cô thật sự là chịu đủ rồi.
“Hiểu Hiểu, mày sao có thể nói ra lời ác độc như vậy, mày đứa nhỏ này quá không ra gì. Mẹ làm vậy là vì lợi ích của mày, nhanh chóng về kết hôn đi. Mẹ sẽ không tranh cãi với mày nữa, nếu không mẹ sẽ tới tìm mày." Vậy thì đi học và đi công ty, đừng trách mẹ tàn nhẫn, làm người phụ nữ này cuối cùng cũng là muốn kết hôn, còn mẹ lại bảo mày đọc nhiều sách như vậy chỉ để con lấy chồng tốt hơn thôi".
Hạ Hiểu đau lòng vô cùng, toàn thân tức giận run lên, lạnh lùng nói: “Vậy thì làm ầm ĩ lên đi. Tốt nhất là báo lên báo, lên TV để cả thế giới biết mẹ đã ép buộc con” Con gái vừa mới tốt nghiệp nhưng bị mẹ buộc lấy ra cho em trai 20 vạn tệ cưới vợ ấy và vì tiền mà ép con gái mình lấy một ông chú trung niên và làm mẹ kế. Tốt nhất là mẹ nên làm ầm ĩ lên, thì tôi sẽ không cần phải sống nữa, chán quá, cuộc sống rất không ý nghĩa.”
Hạ Hiểu nói đến đây liền trực tiếp cúp điện thoại, vội vàng chạy đến công ty.
“Cẩn thận”
Hạ Hiểu nghe được hô to một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, liền không biết bị tảng đá từ chỗ nào bay tới đập trúng.
“Không xong, có người chết.”
“Mau gọi xe cứu thương.”
Hạ Hiểu linh hồn bay ra cơ thể, nhìn xem chính mình nhắm mắt mà nằm dưới một vũng máu, nhìn xem đám người xung quanh, như thể mình là một khán giả.
Cô vậy mà chết rồi, quả nhiên là miệng quạ đen, mới nói không cần sống nữa, cô lền bị đập chết, Hạ Hiểu buồn bực, tuổi trẻ tuyệt vời, những năm tháng tuyệt vời, lý tưởng sống vĩ đại , và tham vọng vừa mới bắt đầu đã bị một hòn đá phá hủy..
Không biết gia đình cô có đau buồn khi biết tin cô đột ngột qua đời hay không, có lẽ họ sẽ buồn vì giá trị của cô đã không còn nữa.
Mang theo vài phần không cam lòng, mang theo vài phần giải thoát, linh hồn Hạ Hiểu nhanh chóng tiêu tán dưới ánh nắng sớm.
Tạm biệt, thế giới này.