Hứa Đình Sinh cầm một viên ô mai đặt ở bên trong miệng, hai người tựa hồ vì vậy mà càng thân thiết hơn một chút.
Hứa Đình Sinh chợt do dự trong chốc lát, nếu như anh hỏi: Cô giáo, cô có biết một nữ sinh tên Hạng Ngưng ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Cơ hồ nhất định sẽ gây nên sự cảnh giác của đối phương.
Hứa Đình Sinh suy nghĩ một lúc, ra vẻ thoải mái nói: "Em họ cháu hiện tại cũng đang học năm nhất trường trung học Nham Châu, không chừng là học sinh của cô, ha ha."
"Nếu là thế thì thật trùng hợp..
Em họ cậu học trường nào?" Nữ giáo viên cũng cười, có lẽ bởi vì nói chuyện phiếm nên làm phân tán lực chú ý, bà lúc này cũng không nôn mửa nữa.
"Không phải quá rõ ràng, đi lại ít.
Em ấy tên Hạng Ngưng." Hứa Đình Sinh hơi có chút cục súc nói.
Người phụ nữ kinh ngạc há hốc miệng nhìn anh.
Hứa Đình Sinh nghi ngờ trừng mắt.
"Không thể nào, lớp của tôi có một cô bé cũng tên Hạng Ngưng, không biết có phải là cùng tên không." Bà nói.
Hứa Đình Sinh có chút không biết làm sao, loại cảm giác vừa hưng phấn cùng khẩn trương đan xen lẫn nhau.
"Cô dạy ở trường học nào? Cháu đi về hỏi gia đình, không chừng đến lúc đó vẫn phải nhờ cô hỗ trợ chăm sóc em ấy một chút."
"Trường trung học Tân Nham.
Nếu đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì liền không thể chối từ.
Tôi họ Lưu, Lưu Tuyết Lệ, cậu hãy ghi lại số điện thoại của tôi để tiện liên lạc.."
"Cháu hi vọng thế." Hứa Đình Sinh nhớ kỹ số điện thoại cô giáo Lưu.
* * *
Hứa Đình Sinh ở tại một khách sạn giá rẻ, cách Trung học Tân Nham 5 phút đi đường.
Anh không dám thông qua cô giáo Lưu tìm Hạng Ngưng.
Giả thiết cô giáo Lưu nói với Hạng Ngưng, anh họ em tìm em, cô ấy chỉ mới 14 tuổi, đối với mình đều là người xa lạ..
Hứa Đình Sinh sợ hù dọa cô.
Gác cổng nơi đó đã thử một chút, nhưng là trường học đã tạm thời đóng cửa, cũng không đủ lý do cùng bằng chứng, anh căn bản vào không được.
Hứa Đình Sinh nào dám nói tên Hạng Ngưng, chứ đừng nói đến việc chứng minh và đăng kí.
Hứa Đình Sinh đã cố gắng leo lên sườn đồi phía sau trường.
Anh ngồi đó một ngày, nơi anh có thể thấy sân chơi của trường và học sinh trong các lớp học thể dục sẽ xuất hiện ở đó.
Nhưng không có phát hiện Hạng Ngưng.
Chạng vạng thời điểm tan học, một số học sinh đi qua trường sẽ về nhà.
Hứa Đình Sinh đã theo dõi trong hai ngày, nhưng Hạng Ngưng vẫn không ở đó.
Cô ấy có thể sống trọ trong khuôn viên trường.
Về khả năng Hạng Ngưng thực sự xuất hiện mà anh không nhận ra nó, anh cho rằng nó không tồn tại, mặc dù lúc này cô chỉ mới 14 tuổi.
Hứa Đình Sinh bắt đầu tự hỏi liệu ngôi trường này thực sự chỉ có một cô gái cùng tuổi cùng tên.
Vào tối thứ sáu, tất cả học sinh tan học đều sẽ về nhà.
Hứa Đình Sinh mua một chai nước khoáng trong cửa hàng nhỏ trước cổng trường, dựa vào quầy và nhìn mọi học sinh đi ngang qua.
Một cậu bé bị những cậu bé lớn tuổi khác đuổi theo đánh giống như trong một bộ truyện tên "Tan học đừng đi".
Anh còn nhìn ra được hiện tượng "Yêu sớm" ở đây, có một cậu bé và một cô bé lén lút đi cùng một chỗ, không dám nắm tay, thậm chí chột dạ không thể nói một lời, nhưng loại không khí ái muội này vẫn có thể nhìn ra được.
"Hạng Ngưng học năm thứ nhất có yêu không nhỉ?" Hứa Đình Sinh có chút chua xót nghĩ.
"Ở thời điểm cấp 3 cô ấy có nói qua một lần, nghe nói bạn trai lớn lên giống Vương Lực Hoành, hơn nữa còn là con nhà giàu..
Anh cảm giác khó chịu, anh có nên ngăn cản hay không?"
Vào cuối tuần, hầu hết các học sinh đều nhanh chóng rời khỏi trường, dòng người ở cổng trường nhanh chóng chuyển từ đông đúc sang rải rác.
Hạng Ngưng vẫn không xuất hiện.
Hứa Đình Sinh có chút nôn nóng nhìn đồng hồ.
Mặc dù anh đã ghi chú lời nhắn để lại ở trường học và ở nhà, cha mẹ cùng giáo viên tuy khó tránh khỏi lo lắng nhưng cũng không đến mức xảy ra chuyện gì.
Đã bốn ngày kể từ lúc Hứa Đình Sinh lấy trộm 200 nhân dân tệ từ mẹ anh.
Nếu còn phải chờ thêm một tuần nữa thì anh cũng chỉ có thể ăn ngủ đầu đường và có thể mất hơn một tuần tìm thêm trường học.
Anh phải gặp được Hạng Ngưng để xác nhận, nếu không anh sẽ không thể làm gì được.
Người bảo vệ đang đóng cổng trường.
Trong lúc này, cổng trường không phải là loại cửa tự động có thể điều khiển bằng bảng điều khiển, mà là hai cánh cổng sắt cao.
Cánh cửa từ từ đóng lại, tạo ra một âm thanh kẽo kẹt.
Trong khoảng trống giữa cánh cửa đang dần thu hẹp, hai cô bé xuất hiện trong tầm mắt, lao về phía cửa.
"Chú, đợi một chút."
Hai cô bé vội vã đưa tay ra với sự phấn khích, như thể họ vừa dàn dựng một cuộc trốn thoát chiến thắng.
Cô bé tóc dài, không phải.
Người kia, tóc ngắn ngang tai, thắt một bím tóc cao vút ở giữa đầu.
Lông mày, miệng, chóp mũi, nụ cười, mặc dù trong kí ức thanh tú đã được thay thế bằng sự ngây thơ, nhưng tất cả vẫn còn quen thuộc.
Lần đầu tiên Hứa Đình Sinh nhìn thấy cô, nước mắt anh tự nhiên rơi.
Nhưng anh lại rất muốn cười, chiếc váy này thật hoang dã, không giống với cô sau này.
Còn có, làn da lúc này không bị mụn, so với về sau tốt hơn nhiều.
Ngoài ra, muộn như vậy mới ra ngoài, không lẽ bị giáo viên giữ lại chứ?