Editor: Linda Yến
Beta: Tân Sinh
Năm 2015, khi Hứa Đình Sinh 31 tuổi, anh gặp lại Hạng Ngưng.
Lúc này anh vừa mới vực dậy, nhưng tuổi đã lớn, nhuệ khí không còn, ngập tràn thất vọng.
* * *
Tối hôm đó, Hứa Đình Sinh đóng cửa hàng sớm và đi lang thang không có mục tiêu trên các con phố.
Anh đi qua nhiều nơi lưu giữ kỷ niệm của hai người, ngọt ngào, hạnh phúc, vui vẻ, bi thương.
Hứa Đình Sinh dường như phảng phất thấy hình ảnh cô nơi đó, họ tay nắm tay đi qua nhiều nơi, hoặc cô đứng đó mỉm cười vẫy tay gọi anh.
Ở một ngã tư, Hạng Ngưng đã từng ngồi đó khóc.
Đó là khi Hứa Đình Sinh nói chia tay, Hạng Ngưng ngồi đó khóc, cô vừa đi vừa khóc, Hứa Đình Sinh không đuổi theo.
Đêm đó, Hạng ngưng gọi điện thoại cho anh, nói là trên đường trở về cô làm rơi ví tiền, muốn anh cùng cô tìm, tìm thấy rồi hai người chia tay.
Hứa Đình Sinh đương nhiên biết đó là giả, nhưng với một cô gái đã từng có rất nhiều nam sinh theo đuổi, một cô gái kiêu ngạo như vậy lại vì anh chấp nhận nói dối, chơi xấu, anh còn vì cái gì mà không thỏa mãn? Còn vì cái gì mà không thể mềm lòng?
Hôm đó, họ cùng nhau tìm thật lâu, thật lâu, đều giả vờ thật nghiêm túc, thật cẩn thận tìm kiếm, cho đến khi đối diện nhìn nhau, họ không nhịn được đều "xì" cười ra tiếng.
Ở một ngã tư khác, Hứa Đình Sinh đã từng ngồi đó khóc.
"Chú già" Hứa Đình Sinh không thích chụp ảnh tự sướng, ban đầu vài lần Hạng Ngưng muốn chụp ảnh chung đều bị anh cự tuyệt, cô cũng không kiên trì đòi hỏi.
Có một lần Hạng Ngưng đi WC, Hứa Đình Sinh ở ngoài nhàm chán mở di động của cô xem.
Anh phát hiện di động của cô có một file tên "ngọt ngào", bên trong tất cả đều là ảnh tự sướng chụp cô và anh, có điều phần lớn đều là chụp Hứa Đình Sinh ngủ rồi không thì là nhìn nơi khác hoặc đang làm gì đó.
Chỉ có Hạng Ngưng là nhìn vào máy ảnh, cô nghiêng đầu, cười tươi như một bông hoa..
Cô chụp trộm những bức ảnh này..
đều là ảnh chụp chung với bạn trai.
Hôm ấy Hứa Đình khóc rất lợi hại, khi Hạng Ngưng đi WC về bị dọa nhảy dựng lên, sau đó, mặt đầy nước mắt nước mũi Hứa Đình Sinh mạnh mẽ lôi kéo Hạng Ngưng chụp ảnh tự sướng, xấu hết chỗ nói.
* * *
Hứa Đình Sinh đi ngược chiều, một chiếc Audi lao về phía anh, ánh đèn chói mắt, anh đã quên né tránh.
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường do phanh khẩn cấp tạo ra âm thanh bén nhọn, cô gái xinh đẹp ngồi ở ghế phụ xe kinh hoàng hét chói tai.
Hứa Đình Sinh cảm giác cơ thể mình bay lên không trung, không cảm giác được trọng lực.
Có chút cảm giác đau đớn, nhưng thời gian thật ngắn.
Sau đó là bóng tối vô biên.
* * *
Hứa Đình Sinh 19 tuổi đi đường dài ngồi trên xe buýt đến thành phố Nham Châu.
Năm 2011, từ thành phố Tiệm Nam về thành phố Nham Châu mất 3 giờ đồng hồ.
Mà bây giờ là năm 2003, Hứa Đình Sinh đã hỏi thăm tài xế một chút cần mất 5 giờ.
Trước đó, Hứa Đình Sinh bỏ ra thời gian cả một ngày một đêm để tiếp nhận hiện thực rằng bản thân đã trọng sinh.
Năm nay là 2003, và bây giờ là đầu tháng ba.
Trải qua cơn hoảng loạn ban đầu, có lẽ bởi vì kiếp trước có quá nhiều điều tiếc nuối, anh thậm chí có chút hưng phấn cùng kích động.
Trước mắt, có ba sự kiện: Một là cha ngoài ý muốn qua đời, thời điểm sẽ xảy ra là vào ngày 15 tháng 4, hơn một tháng sau đó.
Hai là Hạng Ngưng, thời điểm này cô chỉ mới 14 tuổi, đang học trung học cơ sở.
Hứa Đình Sinh chứng kiến hết thảy trước mắt mà nói, lần này hiệu ứng bươm bướm vỗ cánh cũng không thay đổi gì, nhưng anh vẫn không thể chờ đợi để xác nhận sự tồn tại của Hạng Ngưng, hoặc đơn giản anh chỉ muốn liếc nhìn cô một cái.
Ba là kỳ thi tuyển sinh đại học, còn gần ba tháng nữa.
Hứa Đình Sinh đã từng đến trường cao trung cũ của Hạng Ngưng, trường trung học phổ thông số 2 thành phố Nham Châu, nhớ lại thanh xuân, lúc ấy là đại học năm bốn cùng cô nói chuyện, nhưng điều tồi tệ nhất là anh không biết trường sơ trung mà Hạng Ngưng học.
Năm 2003, đi đường dài bằng xe buýt không tính là dễ chịu, điều kiện đường xá cũng không tốt, ngồi bên cạnh Hứa Đình Sinh là một người phụ nữ trung niên đeo kính gọng bạc, bởi vì xe buýt xóc nảy mà không ngừng nôn mửa.
Hứa Đình Sinh đưa cho bà túi nhựa và khăn tay, giúp bà mở chai nước khoáng.
"Cám ơn, thật ngại quá." Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên th ở dốc, hơi nghiêng người có chút lúng túng hướng Hứa Đình Sinh nói lời cảm ơn.
"Không sao, mẹ cháu cùng em gái cũng không biết ngồi xe." Hứa Đình Sinh cười ôn hòa, tâm lí tuổi 31 khiến anh trông trầm tĩnh hơn so với người cùng tuổi.
"Đi Nham Châu chơi? Cậu vẫn là học sinh sao?" Người phụ nữ trung niên che miệng nói.
"Vâng, cuối cấp ba, đi làm ít chuyện..
người thân ở bên kia ạ.".
Hứa Đình Sinh che giấu cảm giác không thể giải thích được về lương tâm tội lỗi.
"Ồ, cấp ba rất khó.
Tôi là giáo viên, nhưng chỉ là dạy cấp hai."
"Trường cấp hai ở thành phố Nham Châu? Hay thành phố Tiệm Nam?" Hứa Đình Sinh có chút hoảng hốt hỏi.
"Đúng, ở Nham Châu, tôi đã tham gia một khóa đào tạo ở đây vài ngày trước..
Có muốn ăn ômai không?" Nữ giáo viên nói.
"Dạ cám ơn..
cháu từ nhỏ thích ăn ô mai."
"Tôi cũng thế."