Sau khi chế tạo ra pháp khí, trong lòng Hoắc Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi pháp khí này hoàn thành, cô sẽ mua một vài miếng ngọc có chất lượng tốt hơn hoặc các loại ngọc khác, đến lúc đó trận bát quái này sẽ tăng cường hơn một chút, có thể tiếp tục sử dụng.
Hoắc Dao duỗi cơ thể đau nhức, từ khi tỉnh lại ở thời đại này, cô ngủ không ngon giấc, chẳng vì lý do gì khác ngoài việc chiếc giường ván gỗ này thật sự quá cứng, khiến cô cảm thấy khó chịu. Thân thể của cô hơi gầy gò, trên người không có bao nhiêu thịt, nằm trên chiếc giường này khó chịu vô cùng. Kiếp trước tuy cô là trẻ mồ côi, nhưng từ khi trở thành đệ tử của phái Thiên Cơ Môn, từ ăn, mặc, ở, đi lại đều đầy đủ, giường cô ngủ cũng được làm bằng gỗ hoa cúc mộc trăm tuổi, giá trị xa xỉ, đến cả vỏ chăn bằng lụa dùng để bọc bên ngoài cũng được thợ thêu giỏi nhất Hoàng Thành tỉ mỉ khâu từng mũi một, được nhồi đầy bông gòn mềm mại, khi nằm lên rất mềm mại và thơm tho, chưa nói đến cảm giác thoải mái như thế nào.
Tại sao cô có thể sống tốt như vậy?
Tại vì Thiên Cơ Môn rất giàu đó! Siêu siêu giàu.
Nghĩ về quá khứ, rồi nhìn lại tình cảnh bây giờ, đúng là khác nhau một trời một vực mà.
Hoắc Dao cũng chỉ nghĩ trong lòng như vậy. Từ trước đến giờ cô luôn là người có thể chịu đựng được gian khổ, cô cũng tin tưởng vững chắc rằng với khả năng của mình, cô và sư phụ ở kiếp này có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, thì Diêu thiên sư đã mơ màng xuất hiện ở cửa, vừa đi vừa ngáp dài, nhìn thấy Hoắc Dao đang đứng giữa sân, ông kinh ngạc ‘A’ lên một tiếng, thậm chí còn chưa kịp lau ghèn trên khóe mắt, cứ như vậy nhìn trừng trừng Hoắc Dao, sau đó còn lẩm bẩm: “Học trò à, sao con dậy sớm vậy…”
Hoắc Dao liếc nhìn mặt trời lớn phía xa đã sắp lên cao, trong lòng hơi buồn cười, đã sắp tới giờ Tỵ ( 9 giờ sáng) rồi, ở thời đại kia cô hiếm khi thức dậy muộn như vậy, ít nhất cô chưa thấy qua, nhưng cô vẫn mỉm cười ngọt ngào với Diêu thiên sư, “Chào buổi sáng, thầy.”
Trong đôi mắt ngái ngủ của Diêu thiên sư, ông chỉ thấy trước mắt sáng lên, ngay cả con sâu ngủ trong người cũng biến mất. Cách đó không xa, khuôn mặt của học trò nhỏ trắng nõn, không còn lớp trang điểm lung tung như trước, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung vốn có, ánh mắt trong veo và nụ cười trong sáng, dù chỉ mặc áo phông và quần dài bình thường, cũng là một khung cảnh tuyệt đẹp trong mùa hè này.
Trời đang nóng như vậy, học trò có phải đang mặc hơi nhiều quần áo không?
Tuy là trước đó học trò có nói mới vừa thoát chết đuối, sợ mình cảm lạnh, nên mặc thêm quần áo, nhưng cũng đã gần mười ngày rồi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Diêu thiên sư duỗi tay sờ sờ cái ót của mình, ông luôn cảm thấy học trò của mình gần đây đã thay đổi rất nhiều, “A Cẩm” mà cô thường treo trên miệng gần đây cũng không nghe cô nhắc đến nữa, chứ đừng nói đến việc đi tìm A Cẩm đó. Nhưng mà Diêu thiên sư cũng ước gì đệ tử của mình quên đi tên đàn ông thúi đó, vừa nhìn đã biết không phải tên đàn ông đứng đắn gì.
Diêu thiên sư vừa nghĩ, vừa đi vào phòng vệ sinh, vội vàng đánh răng rửa mặt.
Sau đó ông đi vào phòng lấy ra tấm bảng đề “Thầy bói giỏi nhất thế giới” mà ông luôn mang theo mỗi khi đi ra ngoài hành nghề, ngẩng đầu ưỡn ngực nói với Hoắc Dao, “Học trò, đi thôi, chúng ta đi ăn sáng.” Nói xong ông vênh váo bước ra ngoài.
Hoắc Dao đi theo không chút do dự. Bây giờ cô cần sức mạnh tín ngưỡng, cũng cần tiền. Sức mạnh tín ngưỡng có thể cung cấp linh lực cho cô, tiền bạc có thể cho phép cô mua được ngọc chất lượng tốt hơn để chế tạo pháp khí phòng thân. Cô đã tìm hiểu qua, cùng loại với ngọc hòa điền, ngọc dương chi, bởi vì có giá trị lưu trữ không nhỏ, nên giá cả đắt đỏ, dao động từ mấy vạn đến mấy chục vạn. Nếu cần số lượng lớn thì cũng phải chi một số tiền rất lớn.
Hôm qua cô mới tìm thấy cuốn nhật ký của nguyên chủ ở dưới gầm giường, trong đó có số thẻ ngân hàng, mật khẩu, tài khoản và mật khẩu Alipay, còn có thu nhập và chi tiêu hàng tháng. Hoắc Dao có chút tò mò, nguyên chủ đã làm việc gì đó, nhưng trong cuốn nhật ký cũng không ghi chép gì. Sau khi đã biết tài khoản Alipay, cô có thể nghiêm túc kiếm tiền. Dù sao thì dựa theo độ keo kiệt của sư phụ cô, nếu lọt vào túi ông, cô sẽ không bao giờ lấy ra được nữa.
Căn nhà nhỏ họ đang ở nằm trong một con hẻm nhỏ, lúc này con hẻm đã hoạt động nhộn nhịp. Nhìn thấy ông cầm tấm bảng, bà lão hàng xóm cười trêu chọc, “Diêu thiên sư lại đi lừa đảo người ta à.” Diêu thiên sư trong lời bà nói đang đỏ mặt xấu hổ, có chút tức giận trả lời, “Nói cái gì đó, tôi đây là thầy bói! Thầy bói đó hiểu không!” Bà lão hàng xóm mỉm cười hiền hậu, cũng không nói gì nữa, quay lại làm việc trong ngôi nhà nhỏ của mình. ( truyện trên app T Y T )
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đi được một lúc, sư phụ của cô vẫn có chút khó chịu, cứ lẩm bẩm mãi: “Bọn họ thì biết cái gì! Tôi là thầy bói giỏi nhất thế giới đó!” Tuy rằng trong lòng ông cũng biết rõ mình có bao nhiêu tài cáng, nhưng ông cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình chỉ là một tên thầy bói dởm.
Ông ngồi xuống chiếc ghế trước cửa quán ăn sáng nằm ở cuối hẻm, vừa bảo Hoắc Dao ngồi xuống, ông gọi lớn, “A Mai, cho hai chén tào phớ và ba cái bánh quẩy, một chén tào phớ không bỏ hành.” Bả chủ lập tức trả lời, “Có ngay.”
Đây là một quán bán đồ ăn sáng nhỏ, nhưng mà khách tới ăn sáng rất nhiều, trước cửa bày sáu cái bàn, những thực khách phần lớn đều là hàng xóm gần đây, ai cũng quen biết nhau. Khi nhìn thấy tấm bảng bên cạnh Diêu thiên sư, họ cũng phản ứng giống như bà lão hàng xóm, cười ha hả chào hỏi với Diêu thiên sư, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ tấm bảng. Diêu thiên sư vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói lời nào, Hoắc Dao cũng không quen bọn họ, đương nhiên càng không thể nói chuyện.
Một lúc sau, một người đàn ông cao to khỏe mạnh bưng một mâm đựng hai bát tào phớ và ba cái bánh quẩy đi tới, đặt đồ lên bàn nhưng chưa rời đi. Diêu thiên sư quay lại nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện lên một nụ cười, “Đại Hải.” Cái tên Đại Hải này rất quen thuộc, Hoắc Dao cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ ra đây không phải là ân nhân cứu mạng nguyên chủ sao!
Hóa ra đây là Đại Hải, mặt mày hắn to lớn, môi dày, nhìn có vẻ là người lương thiện. Nghe thấy Diêu thiên sư gọi mình, hắn nở nụ cười thật thà, sau đó nhìn Hoắc Dao, xoa xoa tay, cẩn thận hỏi, “Tiểu Dao, đã nhiều ngày rồi không gặp em, em có khỏe không?”
Hoắc Dao lắc lắc đầu, lễ phép trả lời: “Em không sao, cảm ơn anh nhiều.” Nghe cô nói cảm ơn, người đàn ông to lớn đỏ mặt xấu hổ, vội vàng xua tay: “Không có gì đâu, chỉ là một việc nhỏ mà thôi.”
Diêu thiên sư đang ăn bánh quẩy bên cạnh, cũng không quan tâm đến hai người.
Hắn nhìn Hoắc Dao, rồi mở miệng nói, “Cái tên A Cẩm đó, em đừng có…” thích tên đó nữa. Những lời sau hắn chưa kịp nói ra thì mẹ đã gọi hắn đến giúp. Bây giờ là lúc bận rộn, đây là tiệm của nhà hắn, buổi sáng hắn thường giúp đỡ mẹ. Hắn thở dài một hơi, xoay người đi.
Còn lại hai thầy trò cũng không nhắc lại cái tên kia, sau khi im lặng ăn bữa sáng xong, Diêu thiên sư kiêu ngạo ném ra một tờ mười tệ nhăn nhúm, nói to, “A Mai, tôi đi đây.” Ông đứng dậy, cầm lấy tẩm bảng kia, ngẩng cao đầu bước đi.
Thầy trò hai người đi đến nơi bày quầy hàng trước đó, vừa ngồi xuống không lâu thì người phụ nữ họ gặp mấy ngày trước cũng đi tới.