Sau khi trở về phòng của mình, Hoắc Dao bày lá bùa và chu sa ra giường.
Kiếp trước, cô theo sư phụ mình học về Dịch Học, bao gồm thuật kỳ môn độn giáp, mệnh lý học, tướng học, bói toán, toán học, đo lường tính toán thời tiết vân vân. Cô am hiểu bói toán, thuộc làu 64 quẻ dịch, áp dụng vào thực tế cũng thuận buồm xuôi gió. Đồng thời, cô cũng quen với phong thuỷ và kỳ môn độn giáp. Đối với bày binh bố trận, cô cũng có cách giải thích và phương pháp độc đáo của riêng mình.
Ngay cả sư phụ kiếp trước của cô cũng từng nói, cô là thuật sĩ huyền học trời sinh, có thiên phú và sự hiểu biết không tầm thường, có hy vọng mang lại sự hưng thịnh cho Thiên Cơ Môn. Đây chính là đánh giá cực kỳ cao.
Sư phụ kiếp trước của cô là quyền chưởng môn đời thứ 36 của Thiên Cơ Môn. Ông ấy nghiêm khắc trầm tính, ít khi nói cười, cho dù là đối với người khác hay bản thân mình đều vô cùng khó tính, nhưng pháp lực cao cường, siêu thoát thế tục, được hoàng thất hết sức tôn sùng, muôn dân kính yêu. Cô là đệ tử duy nhất của ông ấy. Đa phần là ông ấy đốc thúc cô học tập thuật số, tìm hiểu về phong thuỷ cho kỹ càng, còn lại những phương diện khác thì hiếm khi giao lưu. Có thể được ông ấy công nhận thật sự rất khó.
Cô rất biết ơn ông ấy, bởi vì ông ấy chưa từng giấu nghề mà truyền lại cho cô toàn bộ học thức và kỹ năng của mình, dẫn dắt cô bước vào một thế giới vừa thần kỳ lại vừa kỳ diệu.
Vẽ bùa là kỹ năng và cũng là bản lĩnh chân chính đầu tiên mà sư phụ kiếp trước đã dạy cho cô.
Vẽ bùa là kỹ năng cơ bản của một thuật sĩ, đối với cô của hiện tại đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô vừa mới dùng ngón tay chấm một chút chu sa, chuẩn bị vẽ một lá bùa bình an đơn giản nhất thì phát hiện ra trong cơ thể không có chút linh lực nào.
Đúng rồi, đây không phải là thời đại linh khí dồi dào như kiếp trước. Thời đại này, linh khí loãng đến mức gần như là không có. Ít nhất là hôm nay, khi đi theo người thầy hiện tại đi dạo một vòng, cô vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào của linh khí.
Cô ngay lập tức có chút nhụt chí. Nếu không có linh khí, rất nhiều chuyện sẽ không thể tiến hành thuận lợi.
Nhưng ngay lúc này, cô lại cảm nhận được cơ thể mình vừa hút vào một nguồn lực tín ngưỡng từ nơi xa.
Lực tín ngưỡng là khi một người nào đó tin tưởng và nghe theo cô từ tận đáy lòng. Lực tín ngưỡng này tuy số lượng không nhiều, nhưng Hoắc Dao cũng rất kích động. Cô hơi ngẫm lại một chút, hôm nay cô chỉ bói một quẻ cho người đàn ông có tai hoạ bể đầu kia. Xem ra, người kia đã thuận lợi tai qua nạn khỏi, mà cậu ta cũng đã bắt đầu tin tưởng cô một chút từ tận đáy lòng. Vì sao nói một chút mà không phải toàn bộ là bởi vì lực tín ngưỡng này cực kỳ thưa thớt. Nhưng ít ra có một chút còn hơn là không.
Trong lòng cô nảy sinh một ý tưởng, có lẽ có thể thực hành.
Cô tĩnh tâm, bắt đầu vận chuyển công pháp gia truyền của sư môn, sau đó chậm rãi dẫn đường cho lực tín ngưỡng này. Thông qua công pháp của cô, lực tín ngưỡng này quả nhiên biến thành từng chút linh khí một, chậm rãi chảy xuôi trong gân mạch, khiến cho cả người cô trở nên tươi tỉnh thoải mái hơn.
Trong công pháp của sư môn có ghi, lực tín ngưỡng có thể chuyển hoá thành linh lực. Trước kia, cô chưa bao giờ thử, bởi vì cũng không cần phải chuyển hoá. Linh khí ngày trước không thiếu, hơn nữa, lực tín ngưỡng cũng có tác dụng riêng, có thể khiến cho thần hồn của thuật sĩ trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu lực tín ngưỡng có thể chuyển hoá thành linh lực, vậy thì cô cũng không cần lo về chuyện thiếu thốn linh khí nữa.
Linh lực trong cơ thể vừa đủ để vẽ ba lá bùa. Cô không ngơi tay, chăm chú nín thở, động tác linh động tiêu sái, chưa đến mấy chục giây, một lá bùa bình an đã được vẽ xong một cách lưu loát liền mạch. Cô làm đúng cách, lá bùa bình an thứ hai cũng nhanh chóng được vẽ xong. Dùng Thiên Nhãn nhìn lại, có thể phát hiện ra bên trên lá bùa bình an chảy xuôi những tia linh lực màu lam nhạt, chứng minh bùa bình an này có tác dụng. Nếu không có linh lực thì cũng chỉ là một tờ giấy bình thường mà thôi.
Hoắc Dao hít sâu một hơi, ngừng động tác. Linh lực còn thừa tuy vẫn đủ để vẽ thêm một lá bùa, nhưng đến lúc đó, dùng hết linh lực mà lại chưa có thêm linh khí bổ sung, sợ là cơ thể sẽ cảm thấy không khỏe. Cho nên, cô chỉ có thể tạm dừng mặc dù vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Cô đứng dậy giãn cơ một chút, nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng vừa cảm thấy mới lạ, vừa có chút bất đắc dĩ.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Ngày mới sống lại, cô đã tỉ mỉ đánh giá một lượt căn phòng chưa đến năm mét vuông này. Thoạt nhìn, căn phòng đã có tuổi, bức tường ố vàng lại còn gồ ghề lồi lõm, góc tường thậm chí còn có mạng nhện. Toàn bộ căn phòng, ngoại trừ chiếc giường ra thì chỉ còn một tủ quần áo có gắn gương.
Đừng nói đến trang sức vàng bạc châu báu, ngay cả bàn ghế bình thường thôi cũng không có. Lúc nãy khi vẽ bùa, cô thậm chí phải bày lá bùa ra giường, vừa ngồi xổm vừa vẽ bùa.
Loại sinh hoạt này, đối với cô mà nói là rất xa lạ. Kiếp trước, nơi cô ra vào đều là vương hầu khanh tướng, gia tộc xa hoa bậc nhất. Ngay cả hoàng cung cũng đến không ít lần. Vấn đề tiền bạc càng chưa từng thiếu. Mới đầu đúng là nhờ tên tuổi của sư phụ cô, nhưng về sau lại là dựa vào bản lĩnh của chính cô, có rất nhiều người vì muốn xu nịnh nên vội vàng đưa cho cô không ít tiền bạc và quà tặng. Khi đó, muốn nhận hay không còn tuỳ vào cô.
Cô thở dài một hơi, bước đến tủ quần áo duy nhất trước mặt, bên trong chỉ có lèo tèo vài bộ quần áo và một ít đồ trang điểm thoạt nhìn có vẻ rất bình thường. Hoắc Dao đương nhiên không quá chú ý đến đồ trang điểm, sự chú ý của cô đã dành trọn cho một chiếc hộp màu đỏ. Trong hộp đựng một viên ngọc phẩm chất bình thường, chẳng qua đã có tuổi đời hơn trăm năm. Ngày nhìn thấy viên ngọc này, cô ngay lập tức có ý định chọn một ngày đem viên ngọc này làm thành pháp khí, dùng để xu cát tị hung, phù hộ bình an. Nếu có thể, cô đương nhiên muốn chế tạo pháp khí ngay bây giờ, nhưng bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ mưa. Nhìn sắc trời, cơn mưa này hẳn là sẽ mưa suốt 3 ngày mới tạnh, chỉ có thể chờ tạnh mưa rồi tính tiếp vậy. Nhân lúc mấy ngày nay trời mưa, cô có thể tranh thủ tìm hiểu thêm về thời đại này.
Đây là thời đại mới hoàn toàn khác với hoàng triều mà cô đã từng sinh sống suốt hơn hai mươi năm. Cô còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi.
Lúc đóng cửa tủ lại, cô vô tình nhìn thấy dung nhan của chính mình trong gương.
Gương mặt này giống cô của kiếp trước đến tám phần, chẳng qua là trẻ tuổi hơn, thoạt nhìn chỉ mới xấp xỉ hai mươi, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp tuyệt trần, cho dù giờ phút này không chút son phấn thì cũng đủ đạt mười điểm nhan sắc. So với cô của kiếp trước thậm chí còn đẹp hơn ba phần. Nhưng Hoắc Dao cũng không có cảm giác gì nhiều. Cô chỉ không nhịn được mà âm thầm tiếc nuối thay cho nguyên chủ. Tuổi còn trẻ, vẻ ngoài không tầm thường, vốn dĩ có một tương lai xán lạn phía trước, lại vì một người đàn ông mà dễ dàng mất đi tính mạng. Còn bỏ lại một ông lão thật lòng yêu thương mình, khiến cho cô không nhịn được mà cảm thán, thổn thức trong lòng.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Ba ngày sau, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh, ánh mặt trời vắng mặt suốt ba ngày rốt cuộc cũng ló dạng. Cảm giác khô nóng đặc trưng của mùa hè cũng bắt đầu quay trở lại. Sáng sớm, Hoắc Dao đã rời giường. Kiếp trước, cô có thói quen dậy vào giờ Dần (khoảng 5 giờ sáng) để học tập, thói quen này đã duy trì suốt gần hai mươi năm.
Hoắc Dao bước về phía tủ, lấy ra viên ngọc duy nhất mà nguyên chủ để lại. Viên ngọc này, màu sắc dễ chịu, tính chất bình thường, cầm trên tay còn có chút độ ấm, tuy không phải cực kỳ quý giá, nhưng để làm thành một pháp khí phòng thân đã là dư dả. ( truyện trên app T Y T )
Cô lấy ra gương đồng bốn phía, lại cầm theo la bàn và viên ngọc rồi bước ra khỏi phòng.
Hiện tại, cô đang ở trong một tứ hợp viện. Trong viện có bốn phòng, ngoại trừ phòng ngủ của cô và thầy ra thì còn có một phòng bếp và một nhà vệ sinh.
Diện tích của căn tứ hợp viện này không lớn, phong thuỷ cũng bình thường, không phải là nơi có phong thuỷ tốt, thích hợp để tẩm bổ pháp khí. Cái giếng cạn ở giữa kia, vốn dĩ chẳng có gì lạ, nhưng lại trùng hợp khớp với vị trí Càn của toàn bộ nơi này, đối diện có sao Phá Quân. Sao Phá Quân từ trước đến nay vốn mang ý nghĩa đập đi xây lại, đem pháp khí đặt ở nơi này, tục khí phàm trần nhiễm vào viên ngọc này sẽ chậm rãi nhạt dần, ngược lại sẽ hấp dẫn khí lành. Phá Quân là ngôi sao đầu tiên trong bảy chòm sao Bắc Đẩu, tràn đầy tinh thế, chưa đầy một tháng, pháp khí sẽ bắt đầu phát huy tác dụng.
Hoắc Yểu lấy la bàn ra để đo lường tính toán phương hướng. Sau khi đưa linh lực vào trong bốn chiếc gương đồng, cô phân biệt đặt chúng nó ở các vị trí Đoài, Khảm, Chấn, Ly trong giếng cạn. Kể từ đó, bố cục trong tứ hợp viện này, lấy giếng cạn này làm vật dẫn, lợi dụng bát quái, tạo thành một phong thuỷ tốt. Gương đồng dẫn khí lành cuồn cuộn không ngừng vào trong viên ngọc bên trong giếng cạn. Sau hơn một tháng trôi qua, sẽ biến viên ngọc thành một vật phù hộ bình an. Đeo viên ngọc này trên người có thể giúp người đeo xu cát tị hung, tránh xa tà ma quỷ quái, mọi chuyện thuận lợi suôn sẻ.
Sau khi chỉnh sửa xong Bát Quái Trận, linh lực trong cơ thể Hoắc Dao gần như cạn kiệt. Cô hít sâu một hơi. Chờ một tháng sau, pháp khí đầu tiên của cô sau khi đến thế giới hiện đại sẽ thành hình. Chế phẩm bằng ngọc có phẩm chất càng thấp thì khi luyện pháp khí sẽ tiêu hao càng nhiều linh lực. Hiện giờ, linh lực của cô không đủ. Không thể không nói, đối với cô của hiện tại mà nói, viên ngọc có chút tì vết này là thứ thích hợp dùng để luyện thành pháp khí nhất.
Điều cô cần bận tâm tiếp theo là nên làm thế nào để có thêm nhiều lực tín ngưỡng. Chẳng qua cũng không cần phải sốt ruột, dù sao cũng phải chờ cô hoàn toàn hòa nhập với xã hội này rồi mới có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn được.