Âm thanh này cực kỳ chói tai, người bình thường tuy không nghe được nhưng lại có uy lực ghê gớm đối với trẻ nhỏ. Người ta chỉ thấy có vài đứa trẻ khóc rất to bước ra khỏi nhà trẻ, tiếng khóc đầy sự kinh hãi khiến bố mẹ chúng ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi những đứa trẻ.

Đôi mắt Hoắc Dao thoáng lóe lên chút sát khí, một tia sáng vàng lóe lên trên đầu ngón tay cô, hóa thành một sợi dây. Trước tiên cô nhốt Từ Phỉ đang điên cuồng lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đông người. Cô đến một góc nhỏ không có người qua lại, lấy ra bốn đồng xu rồi bắn ra theo bốn hướng đông tây nam bắc. Khi đồng xu vừa chạm đất, chúng giống như một cái cây đã cắm rễ vào đất, đứng yên bất động.

Bốn đồng xu này tạo thành một cái bẫy đơn giản và nhốt linh hồn của Từ Phỉ vào trong vòng tròn nhỏ này!

Lúc này mặt trời đang lặn về tây, phía chân trời có một đám mây đỏ rực, cảnh hoàng hôn đẹp vô cùng nhưng Hoắc Dao biết, một khi màn đêm buông xuống, tình hình trước mắt sẽ càng khó khăn hơn. Tuy cô không chắc chắn nhưng đối với một nơi dân số đông như Bắc Kinh thì nơi này tuy có vẻ hẻo lánh nhưng vẫn khó tránh khỏi việc có người đi bộ qua lại. Vì vậy để tránh gây ra ảnh hưởng lớn, cô chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Cô lấy ra gia trì phù luôn mang theo bên mình, tập trung toàn bộ linh lực vào ngón trỏ tay phải. Cô phất tay và viết chữ "cấm". Chữ này toát ra một ánh sáng trắng nhàn nhạt ở trong mắt Hoắc Dao. Chữ cô viết to cỡ một nắm đấm, sau đó kích thước tăng dần lên, cho đến khi nó to bằng một cái mâm rồi đánh vào người Từ Phỉ một cách dữ dội.

Toàn bộ linh hồn đen tối của Từ Phỉ vặn vẹo đau đớn, phát ra những tiếng rít ngắt quãng. Hoắc Dao vẫn đứng yên, chăm chú nhìn chằm chằm khắp người cô ấy, một con tiểu quỷ đẫm máu từ từ bò ra khỏi cơ thể cô ấy. Con tiểu quỷ đầy máu này tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ đáng ngại. Có một đôi mắt đỏ rực xuất hiện trên vầng trán rộng của tiểu quỷ, đang nhìn Hoắc Dao không chớp mắt.

Trong người một con quỷ, lại có một con quỷ khác sống trong đó.

Hiện tại, xem ra tiểu quỷ ký sinh này chỉ có thể ngăn cản quỷ hồn đầu thai, đồng thời làm cho quỷ hồn chịu đựng đủ sự tra tấn.

Cách thức này trước giờ chưa nghe thấy bao giờ.

Ít nhất, ở triều đại mà Hoắc Dao đã từng sống, tuyệt đối không có loại tà thuật như vậy xuất hiện.

Đã ngàn năm trôi qua, linh khí bị hao mòn, tín ngưỡng bị suy giảm, siêu huyền học chính thống đã tàn lụi từ lâu, loại tà môn ngoại đạo này càng ngày càng ảnh hưởng nghiêm trọng!

Rốt cuộc là ai đã tạo ra loại tà thuật thâm độc hại người như vậy!

Hoắc Dao nheo mắt lại, không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng nữa. Trước khi để tiểu quỷ đẫm máu ra tay, linh lực của cô dâng trào, mái tóc đen tự tung bay dù không có gió. Cô nhắm mắt lại, thầm niệm trong miệng một câu thần chú, sau đó mở mắt ra, hét lên một tiếng: "Diệt!" Âm thanh vang dội như một cơn lốc xoáy dữ dội càn quét qua, như một cơn sóng thần gầm thét, thậm chí như một trận bão tuyết lạnh giá. Trên mặt Hoắc Dao đầy sự hận thù. Cô nhìn tiểu quỷ một cái, con tiểu quỷ từng tấc một bị nghiền nát thành từng mảnh, phát ra một tiếng kêu đau đớn còn gấp vạn lần Từ Phỉ vừa rồi. Nhưng dù có giãy dụa thế nào thì con tiểu quỷ cũng không thể thoát ra được sự kiềm chế của Hoắc Dao. Cuối cùng nó biến thành bụi và tan vào không khí.

Hoắc Dao thả lỏng cơ thể, linh lực đã hao hết một nửa, con tiểu quỷ này khó đối phó hơn cô nghĩ rất nhiều.

Theo kinh nghiệm trước đây của Hoắc Dao, ngay cả ác quỷ sống trăm năm đã từng làm nhiều chuyện tà ác cũng dễ đối phó hơn tiểu quỷ đẫm máu này. Làm sao một tiểu quỷ lại có thể có nhiều sức mạnh như vậy? 

Cô khẽ cau mày, đã nghìn năm trôi qua, huyền học rốt cuộc đã xảy ra những biến đổi kinh thiên động địa nào?

Lúc này cô không được phép tiếp tục suy nghĩ.

Cô thấy Từ Phỉ đã trở lại bình thường, linh hồn đang suy yếu. Được thoát khỏi ràng buộc của tiểu quỷ đẫm máu, cô ấy sẽ lập tức đi đầu thai.

Trước khi rời đi, cô ấy cầu xin Hoắc Dao hãy chăm sóc cho con gái của cô ấy nhiều hơn.

Hoắc Dao đồng ý không chút do dự.

Nhưng chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy.

Sau khi Từ Phỉ đầu thai, một luồng ánh sáng vàng nhạt chiếu vào lông mày của Hoắc Dao. Cô biết đây là công đức cô đạt được sau khi hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn và giúp cô ấy đầu thai.

Lần này Hoắc Dao được nhiều công đức như vậy, vượt quá dự liệu của cô, chẳng lẽ có liên quan đến việc cô đánh bại tiểu quỷ đẫm máu này sao?

Có vẻ như tiểu quỷ đó là một sinh vật cực kỳ độc ác và xấu xa, thiên đạo không thể dung thứ được.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Đã bắt đầu có người đi qua vòng tròn đó, họ nhìn cô gái trẻ nét mặt đầy vẻ nghiêm túc đang đứng trong góc bằng những ánh mắt kỳ quái.

Hoắc Dao không nghĩ nữa, xoay người rời đi.

Bên kia, tấm bùa mặt Phật trên cổ Thẩm Nguyệt bỗng nhiên vỡ ra, trái tim cô ta không khỏi nhảy dựng lên.

"Có chuyện gì thế?" Diêu Đạt vừa lái xe vừa hỏi người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Còn con gái của Từ Phỉ, Diêu Viện Viện, đang trốn trong góc ghế sau với vẻ mặt sợ hãi.

Thẩm Nguyệt tiện tay tháo lá bùa ra, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nói: “Không có gì.” 

Tuy nói vậy nhưng trong thâm tâm cô ta lại rất hỗn loạn, tại sao chiếc bùa mặt Phật mà cô ta xin từ bên nước Thái Lan để thờ tiểu quỷ lại đột nhiên bị vỡ? Đại sư đã nói, tấm bùa mặt Phật này sẽ khiến linh hồn của Từ Phỉ lưu lại trần thế và chịu sự tra tấn mãi mãi, không bao giờ được đầu thai. Chỉ cần trôi qua được nửa năm, tiểu quỷ Kumanthong sẽ hoàn toàn gắn bó với linh hồn của Từ Phỉ, nó sẽ đưa linh hồn của cô ấy về bên người mà cô ấy quan tâm nhất. Theo thời gian, người sống mà Từ Phỉ quan tâm nhất sẽ gặp xui xẻo liên tục và cuối cùng, chết mà không ai hay. Thẩm Nguyệt dùng sức chộp lấy chiếc bùa trong tay, dù góc gãy có cắt vào lòng bàn tay cô ta cũng không có cảm giác gì. Cô ta nhìn Diêu Viện Viện ở ghế sau bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ con hai người, đừng mong có thể sống thoải mái!"

Khi Hoắc Dao trở về nhà, trên mặt cô vẫn còn vẻ nặng nề. Nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Dao, Diêu thiên sư thận trọng xoa xoa hai tay, tiến về phía cô, nhẹ nhàng hỏi: "Học trò, có chuyện gì vậy?" 

Hoắc Dao nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trong mắt Diêu thiên sư, nét mặt cô dịu đi, khóe miệng hơi nhếch lên và nói: "Dạ, không có gì đâu thầy." 

Nghe vậy, Diêu thiên sư lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ, lắc đầu, hai tay ​​ôm ngực, khoa trương nói: “Học trò của ta đã khôn lớn rồi, không muốn nói cho thầy biết tâm tư của mình nữa.” 

Hoắc Dao nhìn thấy sư phụ đang trêu đùa, không khỏi cười lớn. Không phải cô không muốn nói chuyện mà là cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô giấu quá nhiều chuyện, điều quan trọng nhất cô giấu chính là Hoắc Dao thật đã chết, đây là chuyện cả đời này cô sẽ không bao giờ thừa nhận với Diêu thiên sư. Sư phụ của cô đã già rồi nên cứ để ông tiếp tục vô tư như vậy đi.

Nhìn thấy nụ cười của Hoắc Dao, Diêu thiên sư mỉm cười chạm nhẹ vào đầu cô: "Học trò, con lớn lên rất xinh đẹp, nên cười nhiều hơn một chút. Ngày mai thầy sẽ đưa con đi chơi sở thú, ngoan nhé."

Hoắc Dao nghe giọng của Diêu thiên sư giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. 

Dù cô có bao nhiêu tuổi thì trong mắt Diêu thiên sư, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Ngày hôm sau, Diêu thiên sư đưa Hoắc Dao đến sở thú như đã hứa.

Hoắc Dao nhìn Diêu thiên sư đang đứng cách đó không xa hét lên, cô không khỏi băn khoăn liệu Diêu thiên sư là muốn bản thân mình đi chơi hay là đưa cô đi chơi.

Cô không khỏi mỉm cười, đôi mắt đa tình cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, dáng vẻ hấp dẫn vốn có khi cười lại càng quyến rũ, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.

Hoắc Dao vừa đi vừa nhìn Diêu thiên sư trêu đùa các loại động vật nhỏ. Nhìn thấy con khỉ vàng ông liền tiến đến trêu chọc, sờ đầu con khỉ nhỏ, bắt tay nó, thậm chí còn thì thầm vào tai nó không biết là nói những gì. Sau khi chơi với con khỉ được mười phút, ông miễn cưỡng bước về phía những con vật khác.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

"Sư phụ, thầy đã nói chuyện gì với con khỉ nhỏ vậy?" Hoắc Dao thấy kỳ lạ hỏi.

Diêu thiên sư sờ sờ bộ râu màu muối tiêu, thần bí lắc đầu: “Không nói được, không nói được.” 

Làm sao ông có thể nói với học trò của mình rằng ông muốn ăn một miếng chuối trong tay con khỉ, cho nên ông muốn thương lượng chuyện đó với nó?

Trong sở thú còn có rất nhiều động vật nhỏ khác, những con nguy hiểm được ngăn cách với con người bằng hàng rào, những động vật không nguy hiểm như khỉ vàng vừa rồi có thể tiếp xúc với con người ở khoảng cách gần.

Hoắc Dao và Diêu thiên sư đến khu vực hươu cao cổ. Họ nhìn thấy con hươu cao cổ ngẩng đầu ăn lá ở đằng xa. Diêu thiên sư vui vẻ giơ tay múa chân và hét lên với con hươu cao cổ: "Đến đây, đến đây!" 

Có những đứa trẻ hét lên cùng với Diêu thiên sư: "Đến đây, đến đây!"

Hoắc Dao nhìn thấy Diêu thiên sư vui vẻ, cô cũng nhịn không được muốn trêu đùa con hươu. Cô vẫy tay chào con hươu cao cổ cách đó không xa qua hàng rào dây thép gai. Một con hươu cao cổ nhìn thấy Hoắc Dao vẫy tay, từ từ đi về phía cô.

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, Diêu thiên sư cười ngạo nghễ: “Nhìn xem, bọn chúng tới thật này!” Bốn phía xung quanh vang lên tiếng cười đầy vui vẻ.

Khi Diêu thiên sư đang chuẩn bị vui vẻ chơi đùa với con hươu cao cổ qua hàng rào dây thép gai thì một tiếng hét hoảng sợ đột nhiên vang lên từ cách đó không xa: "Hổ đang ăn thịt người! Hổ đang ăn thịt người!"  ( truyện trên app T Y T )

Diêu thiên sư sững người, ngạc nhiên nói: "Hổ ăn thịt người? Xảy ra chuyện gì vậy? Học trò, chúng ta đi qua nhìn xem!"

Ông cùng Hoắc Dao chạy nhanh về phía khu vực nuôi hổ, rất nhiều du khách nghe thấy tiếng động cũng đi theo.

Hiện giờ có rất nhiều người tụ tập quanh khu vực nuôi hổ, một số lấy điện thoại di động ra ghi lại hiện trường, một số khác gọi điện cho cảnh sát và xe cứu thương.

Nhân viên trong sở thú đã đến. Đám đông đang được sơ tán.

Hoắc Dao nhìn thấy ba con hổ đang bao vây một người đàn ông trung niên không biết bằng cách nào lại đi vào chuồng hổ. Người đàn ông này dùng hai tay bảo vệ chặt cổ và đầu. Ba con hổ nhìn chằm chằm vào ông ấy như sắp lao tới. Ngay giây tiếp theo, chúng xông lên, như cắn vào động mạch cảnh của ông ấy.

Đúng lúc này, một con hổ đột nhiên nhảy lên, cắn thật chặt vào cánh tay người đàn ông! Máu từ cánh tay người đàn ông chậm rãi tràn ra. Ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, huyết khí của ba con hổ bị kích thích, bản năng ăn thịt người của bọn chúng được khơi dậy! Và người đàn ông trung niên vô tình đi vào khu nuôi thả hổ này sẽ là bữa ăn của bọn chúng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play