Cuối cùng Hoắc Dao bỏ ra ba vạn để mua một con dao găm, dưới ánh mặt trời, dao găm tỏa sáng rực rỡ, lưỡi dao sắc bén, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Đuôi dao găm đầy sang trọng, được khảm bảy viên hồng ngọc tròn trịa sáng ngời, sắp xếp theo hình chòm sao Bắc Đẩu, trông rất lộng lẫy và độc đáo. Khiến Hoắc Dao rất yêu thích. Đồng thời, cô cũng mua vài miếng ngọc dương chi được điêu khắc thành ngọc bội, lập tức đã tiêu mười vạn.
Sau khi trở về, trước tiên là cô cải tiến bố cục phong thủy may mắn lúc trước, cô nhét miếng ngọc bội mới mua vào, sau đó cô cần tìm một nơi thích hợp để luyện chế dao găm. Nơi cô đang ở là khu phố cũ của thủ đô, xung quanh có gần mười ngàn người đang sinh sống, đám đông ồn ào náo nhiệt, nhân khí thịnh vượng, vô cùng phồn hoa, ở một nơi có lượng dân cư đông đúc như thế này, cũng không thích hợp cho việc luyện chế những loại vũ khí nguy hiểm như dao găm.
Về việc luyện dao găm ở đâu, cô vẫn cần cân nhắc kỹ lưỡng, hơn nữa phải kiểm tra tại chỗ, rồi mới có thể bắt đầu.
Trước đó cô còn có một việc phải làm.
Cô ngước mắt, nhìn vào lòng bàn tay, đôi tay này, làn da mịn màng như kem, trắng nõn không tì vết, nhưng trong lòng bàn tay lại có một chấm đen rõ ràng, âm khí màu đen đang tràn ra ngoài. Đây không phải một nốt ruồi đen, mà đó là một trong hai bóng đen lúc trước ở nhà Đường Manh Manh.
Đúng vậy, là hai bóng đen ở nhà Đường Manh Manh, một người tu vi còn thấp quả thực đã đi đầu thai, nhưng người còn lại đã hóa thành một chấm đen, dán vào lòng bàn tay Hoắc Dao.
Lúc ấy Hoắc Dao từng nghĩ đến việc dùng biện pháp mạnh để đưa nó đi đầu thai, nhưng sau đó, cô phát hiện ra điều bất thường ở nó. Quỷ hồn này vẫn còn ý thức riêng nên sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Hoắc Dao, nó cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn nhân tính hóa quỳ xuống dập đầu xin tha với Hoắc Dao, muốn cô cho nó một con đường sống, hơn nữa còn đưa ra một thỉnh cầu là được gặp con gái của mình.
Việc này rất bất thường.
Những quỷ hồn không có trí nhớ hay cảm xúc, chứ đừng nói còn sót lại bất kỳ ý thức riêng nào.
Nhưng quỷ hồn này không chỉ giữ được ý thức thanh tỉnh, mà còn nhớ rõ con gái của mình lúc sinh thời.
Xuất hiện tình huống đặc biệt này, chỉ có thể là có ai đã làm gì đó với quỷ hồn này.
Vì thế sau khi suy nghĩ một hồi, cô đã đồng ý với thỉnh cầu của nó.
Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra với quỷ hồn này.
Khi còn sống, quỷ hồn này tên là Từ Phỉ, là một nhân viên ngân hàng, đã kết hôn, có một cô con gái đang học mẫu giáo. Ngày thường sáng đi chiều về, cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc. Tuy nhiên, vào ba tháng trước, lúc đang trên đường đến đón con, cô lại gặp tai nạn xe cộ, không may qua đời.
Dù đã mất mạng nhưng cô vẫn còn nhớ con gái của mình, vẫn muốn gặp con một lần nữa.
Ngày hôm sau, Hoắc Dao quyết định mang nó đi hoàn thành tâm nguyện.
Con gái của Từ Phỉ đang học ở một trường mẫu giáo tư thục ở thủ đô, học phí hàng năm gần mười vạn, đội ngũ giáo viên hùng hậu, học sinh ở đó đều là con nhà giàu hoặc quý tộc. Theo logic mà nói thì tiền lương của Từ Phỉ không đủ để con gái cô đi học trường này, chỉ qua vài lời nói, Hoắc Dao đã biết chồng của Từ Phỉ là một phú nhị đại (thế hệ nhà giàu thứ hai), có rất nhiều tiền, vấn đề này có thể giải thích được.
Trường mẫu giáo tư thục này tên là Nam Phong, đi bộ đến đó mất hai tiếng đồng hồ, thân thể của cô bây giờ đang rất yếu, thiếu vận động, nên cô mới quyết định đi bộ theo sự chỉ dẫn của Từ Phỉ.
Đột nhiên cô dừng lại.
Vừa rồi trong nháy mắt, trong lòng cô xẹt qua một cảm giác kỳ lạ, giống như là sự sắp đặt của vận mệnh, sự chỉ dẫn số phận, hoặc một cái gì khác vậy, loại cảm giác này đến một cách khó hiểu, không có sự báo trước.
Lần cuối cùng cảm giác này xuất hiện, Hoắc Dao đã gặp phải kẻ thù mạnh nhất trong cuộc đời cô.
Vậy, lý do lần này là gì?
Cô vô thức quay đầu nhìn lại, thì thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy chậm qua mình, cửa sổ xe đóng kín nên cô không thể nhìn rõ bên trong.
Hoắc Dao cau mày suy tư một lát, cuối cùng cô không để trong lòng, xoay người đi tiếp.
Cho dù là Lăng Khôn có sống lại giống cô đi nữa, thì có gì phải sợ chứ?
Trên chiếc xe hơi màu đen vừa đi qua, tài xế cầm vô lăng nhìn về phía trước, thận trọng nói, “Giám đốc Trình, bây giờ đang kẹt xe rất nghiêm trọng, khả năng sẽ đến Lăng gia muộn hơn nửa tiếng.”
Trình Dực ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, gần đây anh bận rộn với việc phát triển bất động sản mới “Trình Nam Nhất Phẩm”, bận rộn đến mức đã mấy ngày nay không được nghỉ ngơi thoải mái, nghe tài xế nói vậy, cậu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Sau khi tài xế nói xong, cũng im lặng lái xe, không dám làm phiền tới người ngồi ghế sau nữa.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Bên kia, Hoắc Dao đã đi bộ suốt hơn hai tiếng đồng hồ, mới đến cổng trường mẫu giáo Nam Phong, lúc đó là ba giờ chiều, trường mẫu giáo tan học lúc 3 giờ 30.
Hoắc Dao một mình đứng đợi dưới một gốc cây trước trường. Ngoài cổng đã có rất nhiều phụ huynh đang chờ đón con, nên nhìn cô cũng không có gì đặc biệt.
Cô biết rõ ở thời đại này, cả nam và nữ đều có thể được đi học chín năm giáo dục bắt buộc.
Cái quan niệm gọi là “Đàn bà không tài mới là đức” ở kiếp trước cũng đã bị dòng thời gian đào thải.
Ngoài việc chăm sóc chồng, nuôi con, phụ nữ cũng đang dần thể hiện khả năng của mình ở mọi lĩnh vực, địa vị của họ được đề cao đáng kể.
Trong thời đại này, phụ nữ đang phát triển mạnh mẽ và hạnh phúc hơn. ( truyện trên app T Y T )
Cô không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, đây là một thời đại phát triển, hưng thịnh tốt đẹp hơn cả Hoàng Triều.
Chờ không bao lâu, một đám trẻ con cười nói náo nhiệt đi ra.
Cho đến khi một bé gái thắt hai bím mang cặp lặng lẽ bước ra, chấm đen trên lòng bàn tay của cô bỗng nhiên nóng lên. Cô biết cô bé này hẳn là con gái của Từ Phỉ. Lẽ ra ở tuổi này em hẳn là một cô bé ngây thơ, không sầu không lo, nhưng giờ đây lại có vẻ trầm tĩnh đến lạ thường.
Chấm đen hiện hình, muốn tiến lên nhưng rồi lại không dám.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Nó quay người lại nói với Hoắc Dao vài câu, cô cau mày, nhẹ giọng quát, “Đừng có mà được voi đòi tiên!”
Quỷ hồn quỳ dưới chân cô, toàn thân run rẩy. Nếu còn có thể khóc được thì chắc hẳn bây giờ nó đã bật khóc rồi. Hoắc Dao cuối cùng thở dài một hơi, “Ngươi tới gần, sẽ không tốt cho cô bé đâu.”
Lúc này, cô nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ đang đi về phía cô bé, cô bé nhìn thấy hai người, cũng không lập tức đi tới, mà nhịn không được co rúm lại một chút, mới nhỏ giọng nói: “Ba…Dì.”
Ngũ cảm của Hoắc Dao rõ ràng nhanh nhạy hơn người bình thường nhiều, lúc cô nghe được lời này, trong lòng có chút khó chịu.
Cử chỉ của hai người này thân mật, giống như là người yêu, cho nên ngay từ đầu cô mới đoán bọn họ là vợ chồng.
Nhưng người đàn ông này, lại rõ ràng là chồng của Từ Phỉ?
Mà lúc này, toàn bộ quỷ hồn của Từ Phỉ bắt đầu rung chuyển dữ dội. Cô có thể cảm nhận được cảm xúc vô cùng không bình tĩnh của nó.
Từ Phỉ vừa mới qua đời ba tháng, nhưng chồng cô lại có người mới? Mà người mới này, hình như đã sớm nghênh ngang vào nhà rồi.
Hoắc Dao chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông ăn mặc giản dị, còn người phụ nữ lại ăn mặc rất tinh tế, chiếc váy dài bồng bềnh, có thể thấy rõ được dáng người duyên dáng, cô ta đang thân mật ôm chặt cánh tay người đàn ông, tựa vào người tên kia như không xương.
Trong nháy mắt Hoắc Dao đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Cô bé này hình như có hơi sợ người dì này, tại sao lại thế?
Cô trơ mắt nhìn họ ngồi lên chiếc xe hơi màu bạc rồi chạy đi. Nhưng vào lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố. Từ Phỉ bên cạnh cô bỗng nhiên hét lên đau đớn!