“Không ai hiểu rõ cái chết. Cũng như không ai có thể biết được, liệu mình có phải là niềm hạnh phúc to lớn của một người khác hay không?”

Phần Yên nhìn thấy cô ngày càng cách xa mặt nước, nhưng cô vẫn cố gắng mở to mắt cầu mong một tia hi vọng.

Bỗng nhiên có một bóng hình che phủ mặt nước, rồi kéo cô lên trên. Phần Yên cuồng loạn hít lấy hít để không khí, yếu ớt vùi mặt vào người đã cứu cô thoát chết.

Anh ấy nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi, bế bổng cơ thể cô nổi hẳn trên bề mặt hồ bơi.

“Tất cả ổn rồi. Em an toàn rồi.“

Đa Miên thì thầm vào tai an ủi Phần Yên khiến cô bị thu hút bởi ánh mắt dịu dàng đầy quyến rũ.

Anh quan sát cô một lượt từ đầu tới chân bằng cái cách mà cô không tài nào hiểu nổi. Sau đó anh nhẹ nhàng xiết chặt cơ thể cô phòng trường hợp cô lại tiếp tục không đứng vững mà chìm xuống lần nữa.

“Em…Ông ấy luôn như vậy. Tại sao cha em lại là người như thế? Em không hề hại chết Phần Nam!”

Phần Yên nghẹn ngào đau đớn khóc nấc lên, cố gắng tiếp tục hít lấy dưỡng khí.

“Ông ta không phải luôn luôn như vậy. Chỉ sau khi Phần Nam mất, ông ta trở lên tối tắm hận đời, chống đối với mọi thứ.”

Đa Miên vừa rít lên giận dữ, vừa bế cô lại gần bậc thang của bể bơi. Phần Yên phát hiện cha cô đang nằm trên mặt đất, đầu chảy máu đầm đìa. Nhưng Đa Miên liên tục đảm bảo rằng ông ta chỉ ngất đi mà thôi, người của anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho ông ta.

“Anh sẽ đưa em về nhà.”

Phần Yên nghe thấy anh ấy nhỏ giọng đảm bảo trước khi cô chìm vào giấc ngủ say trên tay anh vì mệt mỏi.

… … …

Phần Yên tỉnh dậy trên giường của mình. Đa Miên đang ngồi bên cạnh mép giường quan sát cô đầy lo lắng. Anh đưa mắt nhìn nơi khác hỏi cô:

“Em cảm thấy thế nào?”

“Chỉ có chút suy yếu. Còn lại đều tốt.”

Cô vẫn chăm chú nhìn anh hé miệng đạp lại. Nhưng anh lại nhìn chằm chằm bức tường sau lưng.

“Anh ngàn vạn lần không nên để em đi một mình. Bởi anh đã biết cha em là hạng người gì. Anh xin lỗi.”

Nhưng trước khi cô kịp trả lời thì anh đã mỉm cười nhìn cô trêu ghẹo rồi tiếp tục nói:

“Anh tìm thấy thông tin về Luân, tất cả đặt trên mặt bàn. Nhưng đầu tiên em nên nghỉ ngơi lấy lại sức, trước khi bước vào cuộc mạo hiểm tiếp theo.”

“Cảm ơn anh, Đa Miên. À, có một chiếc hộp sắt bị khóa lại…Anh có chìa khóa không vậy?”

Phần Yên vừa hỏi vừa chỉ tay lên mặt bàn. Đa Miên đứng dậy nói:

“Anh không có. Trước đây em tự cất giấu chìa khóa đó, lúc em vẫn còn nhận ra anh là gì ấy.”

“Vậy anh hãy nói cho em biết đi.”

Phần Yên nghĩ mọi việc hết sức đơn giản, cô ngồi dậy tựa đầu vào giường. Mà khoan đã, anh ấy đã thay quần áo cho cô ư? Cô xấu hổ đưa mắt nhìn cơ thể một lượt, đúng thật là bộ đồ khác lúc sáng.

“Anh nhờ bà cụ Hồng Hoa thay đồ giúp em đó. Đừng lo lắng. Anh không thể nói cho em biết, anh là gì. Bởi biết càng ít về thế giới của anh thì càng tốt hơn cho em.”

Đa Miên nhăn trán suy nghĩ giải thích. Ngừng một lúc anh không nhịn được lại tiếp tục cảnh báo:

“Mà tốt hơn hết là em nên tránh xa tên bạn trai Tần Mạnh. Hắn ta chẳng có ý tốt đẹp gì với em đâu.”

“Tất cả đều như nhau với anh, dù em có ở bên ai. Vì em với anh...”

Phần Yên còn muốn nói hết nhưng cô lại trở nên im lặng, bởi cô nhìn thấy trong đôi mắt anh là sự tổn thương khó tưởng tượng. Anh ngẩng đầu đi ra cửa.

“Vì em không yêu anh. Anh hiểu, Phần Yên. Chúc em ngủ ngon.”

Đa Miên nhỏ giọng thì thào và biến mất sau cánh cửa. Phần Yên thầm suy nghĩ mãi trong lòng:

Liệu anh ấy còn yêu mình không? Không đâu, chắc chắn anh ấy chỉ cứu mình vì có khế ước ràng buộc.”

Phần Yên thôi nghĩ linh tinh, từ từ ngồi dậy đi ra chiếc bàn, nơi Đa Miên để lại những thông tin cần thiết cho cô.

Cách đây một năm, Luân phải vào trại tâm thần điều trị và được chuẩn đoán sẽ không bao giờ có thể rời khỏi đó. Tuy nhiên Đa Miên đã giúp cô đặt một lịch hẹn gặp mặt và ngày mai sẽ theo cô tới thăm Luân.

Có nghĩa cô sẽ lại được gặp Đa Miên vào sáng mai, trái tim cô đập nhanh hơn, loạn nhịp vì điều đó. Nhưng vì quá mệt nhọc, cô không suy nghĩ kĩ mà đặt người nằm trở lại trên giường, nhắm mắt lại.

Cô nhanh chóng chìm vào mộng mị, nơi Lê Anh Bân có thể tiếp tục xuất hiện.

“Em thật sự đã gọi tên cậu ấy rồi. Anh biết mà, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp em. Nào, bây giờ em phải tìm ra cậu ấy là gì và bắt đầu yêu cậu ấy trở lại.”

Lê Anh Bân dùng giọng chỉ huy nói và mỉm cười nhìn cô trìu mến. Phần Yên cảm thấy phiền chán, vò tóc thắc mắc:

“Làm sao để làm được điều đó? Khi mà anh ấy chẳng tiết lộ điều gì với em.”

“Cậu ấy là loại người biến hình, mà con người đầy đọa họ đến một nơi chuyên dùng để trừng phạt lỗi lầm. Cậu ấy có thể dồn những người biến hình khác vào góc tối tăm nhất nhưng cũng có thể cứu rỗi họ. Cậu ấy dùng khế ước linh hồn làm thức ăn để tiếp tục tồn tại.”

Lê Anh Bân thì thầm gợi ý vào tai Phần Yên, dịu dàng hôn lên má cô nhưng lại tiếp tục đẩy cô ngã xuống từ trên mái nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play