“Hãy tự làm bản thân hạnh phúc bởi công việc của bạn.

Sau đó lại tiếp tục làm nó vào tuần tới.”

“Mang cô ta về cho cơ quan chính phủ.” Hắn ta vừa ra lệnh vừa đẩy cô cho hai người đàn ông khác.

“Cô chỉ là túi máu của họ.”

“Phần Yên, không phải vậy.” Lê Anh Bân dứt lời thì bị một cọc gỗ đâm xuyên ngực trái, anh ta ngã gục xuống sàn.

“Vấn đề là…họ không dễ dàng chết được.”

Tên đàn ông vừa bắt giữ Phần Yên tự lầm bầm. Họ nhốt Đa Miên vào một chiếc lồng sắt kiên cố được vận chuyển bằng xe tải đặc biệt.

“Họ không có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình. Có lẽ cảm xúc của họ với mình cũng là dối trá. Họ chỉ muốn mình phá giải lời nguyền rủa của Chúa.”

“Cô gái, giữ cái đầu tỉnh táo đi. Cô sẽ phải nhận hình phạt xứng đáng. À, tôi là Mã Chính.”

Tên ấn Phần Yên xuống đất lúc trước đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ. Hắn ta tiếp tục kéo cô về hướng một chiếc xe Van và đẩy cô lên xe.

“Chính phủ sẽ giết tôi, đúng không?” Phần Yên nhìn ra ngoài cửa xe lơ đãng hỏi. Mã Chính khởi động xe đáp lời:

“Tôi không thể tiết lộ, cô gái ạ. Nhưng tôi đoán, cô vẫn còn có ích với chính phủ đấy.”

“Hữu ích à?”

… … …

Bây giờ Phần Yên đang ngồi trong một căn phòng kín, mà ngoài một cái bàn, hai cái ghế và một cái gương treo trên tường thì chẳng còn gì. Cô lo lắng đan hai tay vào nhau chống khuỷu tay lên mặt bàn, chờ đợi điều tồ tệ chuẩn bị xảy ra.

Cửa bị mở rộng, Mã Chính đi cùng một người đàn ông khác mặc âu phục bước vào.

“Chào cô, tôi tên A Viễn. Tôi sẽ là người quyết định mọi việc liên quan đến cô.”

Người đàn ông trẻ tóc vàng mở lời, rồi ngồi xuống đối diện Phần Yên, ánh mắt như khoan thủng lỗ chỗ trên người cô, lên tiếng chất vấn:

“Cô sống cùng hai người họ từ bao giờ?”

“Từ một vài tháng trước.” Phần Yên lo lắng trả lời bằng giọng run rẩy.

“Tại sao?”

“Vì họ đã cứu tôi khỏi cha tôi. Và tôi nghĩ rằng, ở đó an toàn cho mình.”

Phần Yên tuyệt vọng nói với giọng buồn rầu. Cô đã sẵn sàng cho kết quả tồi tệ nhất rồi ngẩng đầu lên dò hỏi:

“Anh sẽ làm gì với tôi?”

“Cô sẽ chữa cho một trong hai người. Sau khi cô lựa chọn, tôi sẽ đánh giá và quyết định kết quả.” Anh ta nói xong thì đứng dậy ra ngoài, ra lệnh cho Mã Chính:

“Đưa cô ta về phòng và hãy chuẩn bị cho ngày mai.”

“Đi thôi, Phần Yên.”

Mã Chính kéo cô đang ngồi trên ghế đứng dậy. Cô lật dật chạy sau lưng anh ta, miệng lẩm nhẩm:

“Tôi…tôi không thể quyết định được.”

“Cô phải làm điều đó. Nếu không cả hai người họ đều sẽ chết. Nếu cô cho máu của mình, ít nhất còn có một người được sống.”

Mã Chính nhìn cô ngắn ngủi khuyên nhủ. Phần Yên không biết phải nói gì, bở thực ra cô đã tự quyết định xong. Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh ta chết đi. Cô ủ rũ nói:

“Đưa tôi về phòng. Cám ơn.”

Mã Chính gật đầu, xoay người áp giải cô đến một căn phòng là nhà kho rất rộng.

“Đa Miên cũng ở đây. Lê Anh Bân thì…cô sẽ thấy ngày mai.”

Mã Chính dứt lời thì chỉ tay về phía lồng sắt. Đa Miên vẫn còn ở hình dạng quỷ dữ, quỳ gối chính giữa lồng.

“Phần Yên…”

Đa Miên rên rỉ gọi tên cô, nhìn cô không rời bằng đôi mắt đỏ ngầu. Phần Yên rơi nước mắt xác định lại:

“Trước đây anh giúp đỡ tôi chỉ vì muốn lấy máu của tôi sao?”

“Không. Phần Yên, làm ơn nghe anh nói.” Đa Miên vội vàng nói, vừa quỳ vừa lết người sát rìa.

“Anh biết, sự việc có vẻ như vậy. Nhưng anh chỉ muốn trở thành người để anh có thể ở bên em mà không luôn luôn sợ hãi sẽ làm tổn thương em. Anh sẽ không lấy linh hồn em. Không bao giờ!”

Đa Miên vừa dứt lời thì gục ngã, tay chống lên đùi.

“Phần Yên, cô đã có quyết định rồi. Khi bước vào đây, tôi đã đọc được suy nghĩ của cô.”

A Viễn đột ngột xuất hiện sau lưng Phần Yên, bật cười rồi tiến tới chỗ hai người.

“Nào, bây giờ cô hãy nói cho anh ta biết. Cô lựa chọn ai?”

Hắn ta vừa nói vừa mở cánh cửa ra vào lồng sắt nhốt Đa Miên. Phần Yên chuyển mắt từ A Viễn sang nhìn Đa Miên. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở như nghẹn trong cổ họng, nước mắt không ngừng chảy xuống hai bên má.

“Phần Yên, em hãy nói đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play