“Điều này rất hiếm khi xảy ra, một con người và một người biến hình lại có hình săm giống y hệt nhau.”
Bà cụ Hồng Hoa khẳng định, tay thả mép áo phông của Phần Yên xuống. Cô đau đớn hét to về phía Lê Anh Bân đứng gần đó:
“Anh…Anh không được sự cho phép của tôi đã lập khế ước?”
“Không thể làm thế.”
Đa Miên lắc đầu phủ định và buông tay để Lê Anh Bân tự do. Đa Miên giải thích tiếp với giọng rầu rĩ:
“Tôi không hề biết điều đó khi ký khế ước với em. Cho đến buổi tối lúc Lê Anh Bân gấp gáp chạy ra ngoài. Bởi vì tôi vô ý bỏ rơi em một mình với vết thương đẫm máu chí mạng nằm bơ vơ trên đường trong con ngõ nhỏ đó. Tôi chợt phát hiện ra, cậu ta lại có liên kết linh hồn với em.”
“Có nghĩa là…?”
Phần Yên có dự cảm không lành lắp bắp sợ hãi và chuyển ánh mắt sang Lê Anh Bân.
“Em thuộc về cậu ta. Tôi không hề có quyền sở hữu linh hồn em.”
Phần Yên lơ đãng nhìn Lê Anh Bân với khuôn mặt đẫm nước mắt:
“Vì thế, anh nghĩ rằng tôi sẽ phải giúp anh vô điều kiện.”
“Đúng vậy. Tôi yêu cầu em phải giúp tôi làm điều đố.”
Lê Anh Bân khẳng định lần nữa, tay đưa lên muốn chạm vào khuôn mặt Phần Yên nhưng bị cô lạnh lùng gạt ra.
“Bà ơi, xin hãy để chúng cháu một mình.” Lê Anh Bân lịch sự đề nghị khiến bà cụ Hồng Hoa lưỡng lự tránh mặt.
“Đa Miên nói đúng. Tôi không thể ép em, không bao giờ.” Lê Anh Bân rầu rĩ ôm Phần Yên vào lòng.
“Đừng động vào tôi.”
Phần Yên tuyệt vọng hét lên nhưng anh ra vẫn cố tình chôn đầu vào gáy cô, dung môi hôn cần cổ, xương quai xanh rồi lại tìm đến môi cô.
“Anh có thể hiểu cảm giác của em. Cơ thể em khao khát lại gần anh, những cơn rùng mình vì thoải mái hay…”
“Lê Anh Bân!”
Phần Yên cứng rắn thoát khỏi dục vọng khi anh ta gạt phăng đồ đạc xuống, ôm cô đặt trên mặt bàn trống trơn. Môi Lê Anh Bân vẫn dán trên môi Phần Yên không rời, chân cô mất kiểm soát quấn lên eo anh ta.
Phần Yên muốn đẩy ra, chửi mắng và đánh cho anh ta một trận nhừ tử. Thế nhưng cảm giác khát vọng Lê Anh Bân vượt lên tất cả. Anh ta rời khỏi môi, lướt qua cần cổ non mịn, răng nanh tiếp xúc da thịt khiến cô rên rỉ thỏa mãn.
"Cậu không có quyền làm thế với cô ấy."
Đa Miên nghiến răng rít lên,tức giận đẩy Lê Anh Bân rời khỏi người Phần Yên. Đa Miên ôm cô dậy, che chở cô sau lưng, chĩa súng vào thái dương Lê Anh Bân khiến anh ta bật cười chế nhạo:
"Súng ư?"
Đa Miên đá mạnh vào khớp gối làm Lê Anh Bân quỳ xuống sàn nhà. Đa Miên tiếp túc ấn chặt họng súng hơn, nữa lạnh lùng nói:
"Với đạn gỗ chuyên dụng."
“Đa Miên, làm ơn hãy dừng lại đi.” Phần Yên lẩm nhẩm đầy bất lực.
“Linh hồn cô ấy cậu sẽ sở hữu nhưng trái tim thuộc về tôi.”
Lê Anh Bân vừa gầm gừ vừa lao người lên va chạm mạnh vào Đa Miên, nắm tay đấm liên tục vào bụng Đa Miên, miệng không ngừng trào phúng:
“Cậu nghĩ xem, cậu có thể giết chết tôi ư? Ha, đã làm cậu phải thất vọng rồi.”
Phần Yên khóc lóc, bối rối ngăn cản:
"Dừng lại. Hãy thôi đi..."
"Các chàng trai. Tôi đã nói rồi, đánh nhau bạo lực chỉ dành cho bọn trẻ không hiểu chuyện."
Bà cụ Hồng Hoa bước vào phòng khách nói. Trên tay quấn quanh những làn khói đen...không, thực ra là những sợi dây dẻo dai bay được trong không khí, quăng Lê Anh Bân đập thật mạnh vào tường.
" Đơn giản hãy để Phần Yên tự quyết định, con bé muốn đứng bên ai."
Bà cụ lạnh lùng nói, rồi nhìn sang Phân Yên. Cô ngồi xổm trên sàn nhà đau khổ suy nghĩ, không biết nên tin tưởng ai. Đa Miên nhanh chân bước tới nâng cô dậy.
"Đừng chạm vào cô ấy."
Lê Anh Bân gầm gừ dù bị chói chặt bởi những sợi dây màu đen của bà cụ Hồng Hoa. Đa Miên bế Phần Yên rời khỏi phòng, cúi đầu nhìn xuống bỗng nhiên thông báo:
"Tôi đã tóm được tên ma cà rồng đó."
Chỉ một ánh mắt liếc qua, Phần Yên cũng nhận thấy sự giận dữ và thất vọng trong mắt Đa Miên. Cô gục đầu chôn kín vào lồng ngực anh lẩm nhẩm:
"Cảm ơn anh. Cũng xin lỗi anh."
"Em thích anh chứ?"
Đa Miên vừa nhẹ nhàng đặt cô xuống giường vừa đặt câu hỏi bất ngờ. Phần Yên nhìn anh ta ngạc nhiên. Đa Miên thở hắt ra gần kề môi cô:
"Em nghĩ đi, đã quá đủ cho..."
"Đa Miên"
Phần Yên mấp máy môi quay mặt đi tránh né Đa Miên. Anh ta nắm chặt tay thành quyền, nhanh chóng đóng sầm cửa lại, đi ra ngoài.
"Tôi đang làm gì ở đây vậy?"
… … …
Phần Yên choàng tỉnh dậy vì tiếng hết ồn ào. Không phải ai đo tức giận mà là tiếng hét cầu cứu thảm thiết. Cô lao ra khỏi phòng nhanh như cơn gió, chạy xuyên qua hành lang xuống dưới nhà.
Cô nhìn thấy nhân viên chính phủ đâm xuyên trái tim Đa Miên bằng dao găm bạc. Đa Miên lại chỉ cười gằn, tay hất phăng mặt nạ của hắn ta.
Lê Anh Bân liên tiếp bị trúng đạn, điều đó khiến anh ta càng ngày càng nổi giận mất kiểm soát. Khuôn mặt đẫm máu, đôi mắt màu tím hằn đỏ vì tức giận, đôi răng nhanh sắc nhọn lộ ra, tất cả của Lê Anh Bân đều làm Phần Yên sợ hãi tột cùng.
Cô bỗng nhìn thấy Đa Miên bắt đều tỏa sáng, ánh sáng chói mắt bao bọc xung quanh anh ta, âm thanh xé tọac man rợ cùng tiếng gầm gừ đau đớn không dứt vang lên.
Ánh sáng quá chói đến nỗi Phần Yên bắt buộc phải nhắm mắt lại. Chỉ đến khi nghe được những tiếng hét thảm của nhân viên chính phủ, cô vội vàng mở choàng mắt phát hiện Đa Miên thực ra vẫn mang dáng vẻ con người nhưng lại có thêm một đôi cánh khổng lồ màu đen sau lưng; tất cả mạch máu trên toàn bộ cơ thể phồng to như sắp vỡ, ánh mắt trở nên đỏ ngầu đáng sợ.
Đa Miên túm được hai người đàn ông, giật phăng đầu của họ vứt xuống đất. Lê Anh Bân cũng không còn ở dáng vẻ ngày thường, khuôn mặt vẫn bị nhuộm đỏ bởi máu, răng nhanh ma cà rồng vẫn còn nhưng lại có them đôi cánh màu nâu.
“Khoan đã, đôi cánh? Từ bao giờ ma cà rồng lại có cánh?”
Có thể Lê Anh Bân cảm nhận được suy nghĩ của Phần Yên nên quay mặt sang nhìn cô. Phần Yên đang bất động ngơ ngác thì bị túm lấy từ phía sau, bị đẩy ngã xuống sàn nhà. Một tên đàn ông đè lên người, ép cô sát mặt đất, thét lên:
“Nào, dừng lại. Nếu chúng mày còn cử động, cô bé này sẽ chết ngay tức khắc.”
“Mày sẽ không làm thế!”
Giọng Đa Miên không còn giống con người mà khàn rít như tiếng kim loại ma sát nhau. Tên đang giữ Phần Yên nâng đầu cô ngửa lên, tay cầm dao sượt qua má cô.
“Cô ta có biết sự thật về chúng mày?”
Hắn ta kề dao vào động mạch cổ của Phần Yên, bật cười dữ tợn rồi thì thầm bên tai cô:
“Cô đã tìm sai người rồi, cô gái. Chắc chắn cô chưa bao giờ nghe điều này từ chúng nó. Vậy…tao sẽ kể lại cho cô nghe…’
“Người phụ nữ đầu tiên trên trái đất này ngủ với tên quỷ giống với con người nhất, nhưng mà bà ta lại tự hứa hôn với anh trai tên quỷ đó. Vì vậy Chúa đã trừng phạt bọn họ, nhưng một tên quỷ lại trốn thoát được. Cuối đời, hắn ta bị trừng phạt trở thành ma cà rồng. Người anh trai là hậu duệ của quỷ bị chúa biến thành hình dạng cực kì gớm ghiếc dữ tợn mà loài người vô cùng sợ hãi. Nào, nhìn hắn ta xem.”
Tên đó cười gằn, nắm cằm ép buộc Phần Yên phải nhìn Đa Miên.
“Nhưng hắn ta vẫn có thể thoát khỏi lời nguyền rủa này. À, bởi vậy Chúa đã tạo ra một dòng máu là thuốc giải… giống máu của cô đấy. Chúng cần cô chỉ vì máu của cô thôi.”
Hắn ta cười khục khặc nói xong, kéo chân cô đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT