Không tìm thấy ca ca, Công chúa Phúc Gia có hơi mơ hồ, nói vài câu với Kỷ Dao rồi sai hộ vệ đi tìm, Kỷ Dao nhân cơ hội này lập tức rời đi với Thẩm Nghiên.
Nhìn thấy các nàng rời đi, Tống Vân mới xuất hiện.
“Ca ca, huynh đi đâu vậy?” Công chúa Phúc Gia hỏi, “Hối muội đi, bản thân mình lại không thấy bóng dáng.”
“Không có gì.” Tất nhiên Tống Vân sẽ không nói ra, ngồi xe trở về với công chúa Phúc Gia.
Đợi đến khi vào trong cung, có tiểu công công đến thì thầm với Tống Vân vài câu, hắn hơi ngạc nhiên: “Việc này có thật không?”
“Vô cùng chính xác, Thái tử đang quỳ ở điện Từ Tâm, Thái hậu nương nương rất tức giận, hình như đập bể hết một bình ngọc.”
Không phải chuyện bình thường, Tống Vân vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, nhưng hắn cũng không thể đến điện Từ Tâm tìm hiểu ngọn ngành, hắn đã lập phủ ở bên ngoài, không tự do giống như lúc còn là hoàng tử ở trong cung, hơn nữa, hắn cũng không tiện nhúng tay vào quan hệ giữa Tống Diễm và Thái Hậu, chỉ căn dặn công công kia vài câu, đưa công chúa Phúc Gia trở về điện rồi đi ra ngoài.
Ngược lại tam hoàng tử Tống Thụy vội vàng đi điện Minh Đức cầu xin Hoàng thượng đến giải thích rõ ràng.
Tống Thụy này là người khôn khéo, thấy thái tử lại bắt đầu có quyền thế, cố tình gần gũi để dễ dàng áp chế Tống Vân.
Bởi vì hắn cảm giác nếu như Tống Diễm bị phế, Tống Vân vào làm chủ Đông Cung, hắn rất khó đánh tới, còn Tống Diễm, sau này cũng rất khó nói.
Hoàng thượng đi đến điện Từ Tâm.
Quả thật thấy Tống Diễm quỳ trên mặt đất, còn mặt mũi Hoàng Thái hậu tràn đầy giận dữ.
“Chuyện của Diễm nhi là trẫm đồng ý,” Hoàng thượng đi lên phía trước vỗ về Thái Hậu, “Kiều tiểu thư này trẫm đã cho người điều tra, gia thế trong sạch, lương thiện đoan trang, lại là người mà Diễm thích, người tức giận cái gì? Diễm không nói cho người, chính là sợ người giống như ngày hôm nay.”
“Hay lắm, con và nó cùng nhau lừa gạt ta, nói thật dễ nghe, không lẽ ta không nên tức giận!”
“Giận là phải, không phải Diễm nhi bị người mắng rồi sao, cũng phạt quỳ rồi," Hoàng thượng cười một cái, "Nếu không, người sai người đánh hắn một trận? Người đâu, mang gậy...”
“Thôi đi!” Mặc dù Hoàng thái hậu tức giận Tống Diễm cưới Kiều An, thế nhưng cũng không nỡ đánh hắn, bà không quen Tống Diễm tự mình chủ trương như, “Diễm nhi, hôm nay có phụ hoàng cháu nói giúp ta bỏ qua cho cháu, về sau còn như vậy, cháu không cần tiếp tục gọi ta là tổ mẫu nữa!”
Thái hậu vốn là chỗ dựa duy nhất của hắn, nhưng càng ngày Tống Diễm càng cảm thấy cách làm của Thái hậu không chính xác, nếu không thì tại sao hắn lại rơi xuống tình thế ngày hôm nay? Con đường này ngay từ đầu đã đi nhầm, cũng may gặp được Dương Thiệu nên mới có thể dừng cương trước bờ vực.
Tống Diễm nói: "Ơn nghĩa của Hoàng tổ mẫu, cháu trai nhất định ghi nhớ trong lòng."
Bây giờ Hoàng Thái hậu không muốn nhìn thấy hắn, xua tay: "Đi xuống đi."
"Vâng, hoàng tổ mẫu." Tống Diễm đứng lên, đi về phía sau.
Hoàng thượng dặn dò ma ma trong cung: "Nhanh chóng cho Thái hậu ăn một viên định tâm đan."
"Ăn cái gì cũng vô dụng." Hoàng thái hậu tức giận vô cùng, lúc đầu bà hy vọng Thái tử có thể cưới một tiểu thư quyền quý, có thể giúp hắn củng cố địa vị, kết quả lại là con gái Kiều gia vô dụng! Bà có thể không tức giận sao, mà Hoàng thượng lại đồng ý cho cưới, bà nhướng mày nói, "Diễm nhi vẫn còn non trẻ, đường đường là Thái tử lại cưới con gái nhà buôn, tổ tiên Kiều gia không phải buôn bán sao? Sau này Vương phi khác cũng vậy, không thể cao hơn Thái tử phi."
Quả thực là cố tình gây sự, Hoàng thượng nghĩ thầm, cứ cho rằng bà ấy muốn bảo đảm cho Thái tử cũng không nên nói như vậy, thế nhưng Hoàng thượng vẫn hiếu thuận, không tỏ vẻ bác bỏ, cười nói: "Việc này để sau hẳn nói."
Nhìn đi, chính là qua loa cho có, Hoàng Thái hậu nảy ra một kế: "Vậy thì sau này nói tiếp, nhưng bây giờ có một chuyện không thể kéo dài, con nhìn một chút xem hậu cung bây giờ có bao nhiêu phi tần, con lại có mấy đứa con nối dõi? Gần đây ta nằm mơ, mơ thấy tổ tiên bao vây ta chỉ trích trách cứ ta, nói ta không quan tâm con, hoàng gia chúng ta nhiều con cháu mới là phúc khí!"
Hoàng thượng xoa bóp tâm mi: "Vậy theo ý mẫu hậu nên như thế nào?"
"Đương nhiên là tuyển phi, con yên tâm, việc này ta nhất định giải quyết thỏa đáng!" Hoàng Thái hậu vỗ vỗ tay con trai, "Ta cũng chỉ muốn tốt cho con, cũng muốn có thêm nhiều công chúa vây quanh cạnh ta, hưởng thêm chút niềm vui gia đình..."
"Vâng vâng vâng, vậy thì mẫu thân nhọc lòng rồi." Việc này nói nhiều năm rồi, lần này vì Thái tử không nghe lời bà, còn từ chối việc này, cũng không biết phải nghe lải nhải như thế nào.
Thấy con trai đồng ý, cuối cùng Hoàng Thái hậu cũng bày ra vẻ mặt tươi cười.
Cuối tháng chín liên tục xảy ra hai sự kiện, một là Hoàng thượng ban hôn cho Thái tử và con gái Kiều gia Kiều An, hai là trong cung bắt đầu tuyển tú.
Kỷ Dao biết tuyển tú, kiếp trước cũng giống vậy, Thái hậu chuẩn bị mấy cô gái xinh đẹp khác nhau đưa vào cung, lập tức tranh sủng với Hoàng Quý phi, nhưng Thái tử này...Sao hắn lại kết hôn với Kiều tiểu thư? Kỷ Dao nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, cảm thấy mình ngày càng hồ đồ rồi.
Đợi đến tháng mười, cuối cùng phòng ở cũng sửa chữa hoàng tất, bởi vì Kỷ gia đã sớm thu dọn đồ đạc, nên nhanh chóng chuẩn bị dọn nhà.
Nhà cha vợ thăng quan, sao có thể không có lễ vật chúc mừng? Tạ Minh Kha đã chuẩn vị lễ vật từ sớm, trước khi đi nói với Kỷ Nguyệt: "Đợi chút nữa rời nha môn ta sẽ đến, nàng đi trước đi."
Kỷ Nguyệt gật đầu.
Tạ Minh Kha cúi đầu hôn nàng một cái: "Nhớ kĩ ra ngoài mang theo mấy tên hộ vệ."
"Chàng cứ dặn dò hoài không mệt à?" Kỷ Nguyệt cười, đưa tay phủ thêm áo khoác cho hắn, "Hiện tại đang lạnh, đừng để bị lạnh cóng."
Tạ Minh Kha nắm tay của nàng: "Nàng cũng vậy." Lấy lò sưởi tay trên bàn cho nàng, rồi mới ra ngoài.
Kỷ Nguyệt cầm đi gặp lão phu nhân.
"Hôm nay nhà mẹ đẻ thăng quan, cháu dâu muốn trở về một chuyến."
Mấy ngày nay, Kỷ Nguyệt không có sai sót chỗ nào, không để người ta tìm lỗi sai, lão phu nhân lạnh nhạt nói: "Nên vậy, chỗ này của ta cũng có một phần lễ vật, con mang theo đi."
"Cảm ơn tổ mẫu."
Thấy nàng muốn đi, lão phu nhân nói: "Minh Kha để con quản lí việc bếp núc, một gia nghiệp lớn như vậy, đã quen thuộc chưa? Nếu như có chỗ không rõ, hỏi nhị thẩm của con. Dù sao trước giờ con chưa từng tiếp xúc, chỉ một sai sót nhỏ, thiệt hại tương lai chỉ sợ không gánh vác nổi."
Ý tứ này nàng đã hiểu, Kỷ Nguyệt mỉm cười: "Tổ mẫu đã nhắc, cháu dâu sẽ ghi nhớ, nhưng xin tổ mẫu đừng lo lắng, trong nhà mẫu thân đã dạy cháu dâu xem sổ sách, tuy nói Kỷ gia không sánh bằng, nhưng những thứ này cũng không khác lắm, chỉ cần nắm được điểm quan trọng thì có thể, hơn nữa, còn có Minh Kha quản lí."
Không lọt một giọt nước, lão phu nhân ngày càng nghi ngờ Kỷ Nguyệt là một người lợi hại, không nói gì nữa.
Trên đường, bọn hộ vệ quay xung quanh người, Tạ Minh Thiều ở xa xa nhìn, trong lòng biết không thể đến gần được, chỉ có thể nhìn mê mệt, chỉ tiếc phương pháp của muội muội không đúng, cũng không biết đến khi nào có thể khiến Tống Vân coi trọng? Nàng không thành Sở vương phi được, hắn không thể đối phó Tạ Minh Kha!
Có lẽ, phải nghĩ biện pháp đặc biệt.
.........
Nhà mới của Kỷ gia vô cùng rộng, sau khi Kỷ Dao vào ở thì vô cùng vui vẻ.
Mặc dù kiếp trước cũng đổi nhà mới, nhưng bởi vì nàng đã lấy chồng, cứ cho là về nhà ngoại cũng không có tâm tình như bây giờ, nàng lập tức nhờ Chu ma ma đi chợ mua mấy chậu hoa, muốn tiếp tục trồng cây trong sân, nhưng mà bây giờ đã vào trời đông giá rét, lấy đâu ra giống hoa tươi? Cũng chỉ có thể ngồi xổm trong sân ngắm đôi rùa đen.
Nhưng không ngờ rằng, sau khi Dương Thiệu cho nàng con rùa cái, thỉnh thoảng lại có tin chiến thắng truyền về từ Vân Châu, Tần vương liên tục thất bại, tất cả thành trì đánh được đều phải nhả ra.
Kỷ Đình Nguyên nói đến mặt mày vô cùng hớn hở: "Dường như chưa từng thiệt hại binh mã, Hoàng thượng nhớ đến Tổng đốc Vân Xuyên bại trận, vậy nên gọi hắn vào cung mắng chửi một trận."
Kỷ Chương nói: "Con lại nghe nói ở đâu vậy?"
Nể tình công lao trước đó của Tổng đốc Vân Xuyên, Hoàng thượng không tước chức của ông ấy, chỉ có giáng cấp, ở lại kinh thành làm Viên ngoại lang.
Kỷ Đình Nguyên nói: "Con có quen một vị cấm quân."
Quả thật bạn bè của ca ca ở khắp thiên hạ, Kỷ Dao nói: "Ca ca, huynh nói thật à?"
Nàng thực sự không thể tin Dương Thiệu lại lợi hại như vậy, Tần Vương kia trải qua hàng trăm trận chiến, chưa kể kinh nghiệm phong phú, cũng đã chiếm lợi thế, Dương Thiệu dẫn quân tiến về Vân Châu, chưa nói tới binh mã mệt mỏi, sao có thể đoạt lấy thành trì nhanh như vậy? Hắn đã nghĩ ra kế hay gì vậy?
"Đương nhiên là thật," Kỷ Đình Nguyên nghe những tin tức này, cũng vô cùng ngưỡng mộ Dương Thiệu, "Ngay từ đầu đã cắt đứt lương thảo, lại dùng kế phản gián, mỗi lần đều dùng trận pháp khắc chế kẻ thù...Bây giờ Tần vương đã bị bắt, Hầu gia sẽ nhanh chóng hồi kinh."
Phải không vậy?
Chẳng phải hơn một năm sao? Rõ ràng nàng đã tính rồi, Dương Thiệu trở về nàng đã gần mười lăm mười sáu tuổi rồi, chứ không phải ngắn ngủi chỉ nửa năm! Kỷ Dao hoàn toàn không tin lời hoang đường của ca ca.
Nhưng mà tết đi xuân qua vẫn chưa đến ba ngày, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh ầm ầm, còn có tiếng pháo nổ vang trời. Nàng lắng tai nghe một lát, dường như có rất nhiều tiếng người hòa lẫn, cực kì náo nhiệt.
"Mộc Hương, đi xem thử xảy ra chuyện gì vậy?"
Không phải là nhà ai thành thân chứ, nhưng mà đang chạng vạng tối mà.
Mộc Hương nhanh chân đi, một lát sau chạy vào: "Tiểu thư, người đoán việc gì?"
"Làm sao ta đoán được?" Kỷ Dao chau mày.
"Tiểu thư, rất dễ đoán!"
Kỷ Dao nói: "...Nói nhanh đi."
"Là Hầu gia hồi kinh!" Mộc Hương nhướng mày nói, "Những tiếng pháo kia là Hoàng thượng hạ chỉ cho Binh mã ti đặc biệt nghênh đón Hầu gia chiến thắng trở về. Tiểu thư, người mau ra đi, bên ngoài vô cùng náo nhiệt đó."
Kỷ Dao đờ người ra.
Vậy mà ca ca nói thật? Nhưng trong lòng nàng có chút không thể tin được, vội vàng phủ thêm một chiếc áo choàng lông chồn, đi theo Mộc Hương ra đường nhìn.
Tới chậm một bước, các tướng sĩ đã vào thành, đương nhiên không thể nào cả doanh trại đều vào, lính đánh trận vốn vẫn ở lại trong doanh trại bên ngoài, có thể vào cung gặp mặt, được Hoàng thượng ban thưởng cũng chỉ có đại tướng quân và mấy vị phó tướng cùng với mấy tham tướng.
Đương nhiên Dương Thiệu dẫn đầu.
Hắn vẫn cưỡi con ngựa đen nhánh kia, khác biệt duy nhất chính là quần áo trước khi chia tay, lúc đó hắn mặc một áo bào màu xanh đậm, tuấn tú vô cùng, nhưng lúc này lại mặc giáp bạc, bên ngoài khoác một áo khoác màu đỏ tươi, ngồi trên lưng ngựa, giống như kiếm bén ra khỏi vỏ, có sự khí phách kiêu ngạo tung hoành thiên hạ.
Kỷ Dao chưa từng thấy một Dương Thiệu như vậy.
Trong trí nhớ trước kia của nàng, ấn tượng hắn để lại chính là ở Ngọc Mãn Đường kia, lúc nhìn thấy nàng, nam nhân mỉm cười vô cùng dịu dàng.
Nàng cảm giác trong lòng rạo rực đập thình thịch, muốn giơ tay gây chú ý với hắn, nhưng giật giật rồi thả trở về, lỡ như hắn phát hiện nàng, lại phải nói cái gì đây, nói thế nào cũng cảm thấy kì quái! Nàng chỉ là không tin ca ca, nên mới xác nhận một chút.
Sự thật chứng minh, Dương Thiệu kiếp này đúng là ngoài ý muốn, lại có thể đánh thắng trận nhanh như vậy, giống như có thần trợ giúp...Đang lúc suy nghĩ lung tung, nàng thấy ngựa của Dương Thiệu chậm rãi đi tới, đi đến phía trước nàng, dừng lại cách một đám người.
Nàng ngẩn đầu, nhìn thấy đôi mắt của nam nhân đen nhánh.
Lúc này trời chiều chạng vạng tối rơi vào trong mắt của hắn, giống như ánh sao lấp lánh, câu hồn người khác, giữa lúc yên lặng nhìn chăm chú, hắn bỗng nhiên cười một tiếng.
Dịu dàng như gợn sóng, lan tỏa khắp không trung.
Kỷ Dao ngơ ngẩn, đột nhiên cảm giác mặt hơi nóng bỏng, nhưng nàng nhanh chóng nhìn hai bên một cái, nghi ngờ Dương Thiệu cười với người khác.
Dù sao nhiều người như vậy, sao hắn lại phát hiện ra nàng? Vóc người nàng không cao, phía trước còn có mấy người che lại, nhưng lúc nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Dương Thiệu đi xa rồi, giống như nụ cười kia chẳng qua chỉ là ảo giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT