Mỗi lần gặp được Tống Vân, phản ứng của hắn đều ngoài sức tưởng tượng của nàng, lần này cũng giống như vậy.
Thế mà hắn lại muốn đi xem gốc cây với nàng!
Hết lần này đến lần khác, Kỷ Dao không nén được sinh nghi, không lẽ Tống Vân này để ý mình rồi à? Nghĩ đi nghĩ lại có thể không phải, tuổi tác của nàng, dáng người của nàng Dương Thiệu còn không hứng thú, huống chi là Tống Vân? Nếu vậy, cuối cùng hắn muốn làm gì? Kỷ Dao chớp mắt: "Có thể, ta dẫn công tử đi, chính là ở đằng kia."
Nàng muốn biết rõ ý đồ của Tống Vân.
Lúc này Thẩm Nghiên cũng đuổi theo, thấy trước mắt có một công tử tuấn tú cao gầy, như hoa như ngọc, không kiềm được ngẩn người, nói nhỏ: "Dao Dao, đây là ai vậy?"
"Ta không biết," Tống Vân vẫn luôn che dấu tên tuổi, chọc ghẹo nàng, Kỷ Dao nổi ý đồ xấu, quay đầu nhìn Tống Vân, "Nhắc tới mới nhớ, không biết công tử họ gì, có phải là người ở kinh thành không?"
Khóe miệng Tống Vân hơi cong lên, cuối cùng nàng cũng có hứng thú hỏi cái này, không giống trước đó nói một hai lời đã chạy thật nhanh đi.
"Ta họ Tống, là người ở kinh thành."
Không có nói dối, Kỷ Dao đi về hướng Tây: "Cọc gỗ kia là gốc cây đại thụ trăm năm, đáng tiếc cây mọc cao hơn rừng, ba năm trước đây bị gió lớn quật ngã, còn lại đoạn khoảng hai thước. Nhưng mà cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ hơn ở chỗ bên cạnh có suối nước nên rất thú vị." Đây là do Dương Thiệu dẫn nàng đi, trước kia nàng cũng không biết.
Tiểu cô nương từ tốn nói, Tống Vân đi ở bên cạnh, phát hiện nàng cao hơn so với mấy tháng trước, đã đến bả vai hắn, sắc mặt trắng hồng, dưới ánh mặt trời tinh tế như ngọc.
Tống Vân nói: "Ta nhìn thấy cô nương khá quen mắt."
Kỷ Dao kinh ngạc: "Thật sao? Công tử gặp ta ở đâu?" Đã giả bộ thì phải giả bộ đến cùng.
Quả thật hoàn toàn không có ấn tượng? Tiểu cô nương này trí nhớ cũng quá kém, Tống Vân nói: "Có lẽ ta nhớ nhầm." Lúc này hắn ở với nàng lâu một chút, xem thử có nhớ hay không.
Mang theo ý nghĩ này đi theo nàng vào phía bên cạnh gốc cây, quả thật thấy cách đó không xa có một dòng suối yên ả từ trên cao chảy xuống, va vào vách núi, bọt nước bắn ra bốn phía.
"Tuyết tịnh giao tiêu lạc đao xích, đại châu tiểu châu phiêu tùy phong."* Tống Vân đứng trước gió, khen ngợi một tiếng, "Cảnh đẹp."
*Dịch thơ: Lụa giao như tuyết cắt ngang
Ngọc lớn ngọc nhỏ gió tung theo chiều (Lê Xuân Khải)
Nam nhân đứng quay lưng về phía nàng, lộ ra nét mặt đẹp đẽ, gương mặt kia, đôi môi cánh mũi không có chút tì vết, Kỷ Dao nghĩ thầm, không trách được kiếp trước nàng mê mẩn, dáng dấp Tống Vân quả thực không tệ, trừ khuôn mặt xuất sắc, vóc người này cũng vô cùng cao gầy, tựa như nhành trúc dẻo dai.
Nhưng mà chỉ là nhìn một chút thôi, nàng cũng không có ý muốn gì.
Lúc này Thẩm Nghiên sai nha hoàn bày bánh ngọt hoa cúc lên trên gốc cây, nhỏ giọng nói: "Gia thế của công tử này có vẻ không bình thường, vẫn cảm thấy khá quen."
"Mặc kệ hắn, dù sao hắn cũng đi ngay thôi." Công chúa Phúc gia cũng ở đây, hơn nữa trên núi còn có một đám người muốn nịnh bợ Tống Vân, hắn có thể không đi ư? Kỷ Dao nói, "Chúng ta cứ chơi với nhau thôi."
Đột nhiên có mùi thơm bay đến mũi, Tống Vân quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Dao tìm được một khúc cây ngồi lên từ bao gì, tư thế nhàn nhã, miệng đang ăn bánh ngọt hoa cúc, biểu cảm vô cùng ngây thơ.
Hắn đi qua: "Hôm nay cảm ơn cô nương dẫn đường, xin cho biết tên tuổi. Nếu như có ngày gặp lại, Tống mỗ cũng có thể đáp tạ."
Kỷ Dao dừng tay, suýt chút quăng mất bánh ngọt hoa cúc.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Tống Vân chằm chằm.
Bình thường đôi mắt kia vốn dĩ câu người, dịu dàng như nước mùa xuân, vô cùng linh hoạt, nhưng giờ phút này, vừa giống như ẩn chứa kinh sợ lại có chút sắc sảo, Tống Vân khẽ giật mình. Lúc nhìn lại, nàng đã cụp mắt xuống, từng sợi lông mi dài mà cong, đen nhánh.
"Ta tên là Kỷ Dao, là con gái của Tri phủ phủ Thuận Thiên ở kinh thành." Nàng nói.
Tống Vân muốn biết, nàng liền nói cho biết, dù sao cũng là Hoàng đế tương lai, làm sao có thể giấu được? Chỉ là, hắn muốn biết làm gì?
Kiếp trước nàng muốn cầu cũng không được, muốn hắn nhìn mình nhiều một chút cũng không được, bây giờ lại rất kì lạ, không lẽ bộ dáng không lớn không nhỏ này của nàng lại lọt vào mắt Tống Vân? Nếu vậy hắn đúng thật có chút đặc biệt...Nhưng mà, cũng không đúng, giả sử hắn thích nàng, chẳng lẽ không nên để lộ ra thân phận Sở vương sao? Điều này tôn quý biết bao?
Càng nghĩ càng hồ đồ, Kỷ Dao dứt khoát không nghĩ nữa.
Nàng là muội muội Tạ thiếu phu nhân, Tống Vân nhớ lại điều thuộc hạ điều tra trước đó, nói Thái tử và Tạ Minh Kha qua lại gần gũi, hắn không quá tin tưởng. Dù sao Tạ Minh Kha đã giảng bài cho Thái tử từ lâu, không đến mức đợi Thái tử thất thế mới ra tay.
Tống Vân suy tư một lát: "Kỷ tiểu thư, Tống mỗ tạm biệt trước, ngày khác gặp lại." Lúc đầu nghĩ muốn ở lại một chút, nhưng muội muội đang ở bên kia, con bé quậy phá, còn có mấy vị quan viên muốn gặp.
"Được." Kỷ Dao gật đầu, dựa theo tình huống quỷ dị hiện nay, nàng tin chắc rằng, bọn họ chắc chắn còn gặp lại.
Không ngờ lúc Tống Vân gần đi, lại quay đầu hỏi một câu: "Nàng còn nhớ họ của ta không?"
Kỷ Dao: "...Họ Tống?"
Nhớ kỹ.
Khóe miệng Tống Vân nhếch lên, ý cười lan tỏa, nhất thời giống như muôn vàn cây hoa lê nở hoa.
Đợi nam nhân đi xa, Kỷ Dao mới phát hiện bánh ngọt trong tay rơi trên váy.
Bị Tống Vân dọa đến như vậy!
"Dao Dao," Bên tai truyền đến âm thanh của Thẩm Nghiên, "Sao ta cảm thấy hắn quen biết ngươi?"
"Không biết đâu," Kỷ Dao nói, "Có lẽ vậy."
Nàng nhìn thoáng qua bánh ngọt hoa cúc trên váy.
Thẩm Nghiên đưa đến một cái khăn, cười nói: "Ngươi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sao ăn đồ ăn còn không cẩn thận?"
Không có cách nào, ai bảo Tống Vân kì quái như vậy.
Kỷ Dao cầm khăn lau.
Nhưng mà thứ này sền sệt, ngay lập tức khăn cũng bị làm bẩn.
"Đi tới dòng suối dưới núi rửa một chút." Thẩm Nghiên đề nghị.
Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này, kết quả vừa mới tới chân núi, liền thấy một chiếc xe ngựa chạy như bay đến, bởi vì chạy nhanh, dưới vó ngựa bụi bặm cuồn cuộn.
Lúc xe dừng lại, nha hoàn kéo rèm ra, bên trong có một cô nương đi ra, nàng mặc áo màu đỏ hồng dệt hoa văn sen vàng, phía dưới là một chiếc váy thập phúc nguyệt hoa, lúc bước đi lộ ra giày thêu màu xanh ngọc bích, điểm thêm trân châu, cả người trang phục vô cùng đẹp đẽ.
Kỷ Dao hiếu kì, lúc ánh mắt chuyển tới khuôn mặt nàng thì nở nụ cười lạnh.
Còn tưởng đây là ai, thì ra là Tạ Minh Xu!
Xem ra nàng nghe được tin tức Tống Vân ở núi Ngọc, vội vã đuổi đến đây.
Chỉ là, có ích lợi gì chứ, vốn dĩ Tống Vân coi thường nàng, kiếp trước Tạ Minh Xu còn điên cuồng hơn nàng, tốt xấu gì nàng cũng lùi một bước gả cho Dương Thiệu, Tạ Minh Xu này đi trên con đường chết, vì gả cho Tống Vân, lại muốn thiêu chết Chu Lương Âm. Sau đó Chu Lương Âm được Tống Vân cứu, mặt của Tạ Minh Xu lại vì vậy mà bị hủy hoại, bị thương trong biển lửa, dù sau đó được cứu ra, không bao lâu cũng đi đời nhà ma.
Kỷ Dao nhìn nàng giẫm lên thềm đá, quay đầu rời đi.
Một ngày hai huynh muội Tạ Minh Xu còn ở đây, tỷ tỷ lại thêm một ngày nguy hiểm, nàng không mặc kệ đâu.
Tạ Minh Xu cũng không chú ý đến Kỷ Dao, vội vã đi về phía đình trên núi.
Tạ Minh Thiều đang chờ, thấy nàng ta tới thì nói nhỏ: "Chính là ở chỗ này, còn có mấy vị đại nhân, chuyện khác cần phải dựa vào chính muội."
"Huynh cứ nhìn xem." Tạ Minh Xu chỉnh lại váy, ngồi xuống chỗ một gốc thông nhỏ.
Sau khi tĩnh tâm thì sai nha hoàn lấy cây đàn ra, đương nhiên nàng ta không ngốc đến mức chạy đến trước mặt Tống Vân té một cái cho hắn đỡ, nàng ta phải làm cho Tống Vân cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Minh Xu bắt đầu đánh đàn.
Xuất thân từ gia đình quyền quý, từ nhỏ nàng đã học cầm kỳ thi họa*, tài nghệ đương nhiên thuần thục, nhưng cũng chỉ đổi lấy một cái liếc mắt của Tống Vân, ngoài ra không có gì khác.
* đánh đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh.
Tiểu thư duy nhất của Tạ phủ, gia tộc muốn kết thông gia nhiều không đếm xuể, nhưng người nào Tạ Minh Xu cũng chướng mắt, nàng cảm thấy chỉ có Tống Vân mới có thể làm chồng nàng, thứ nàng mơ tới, chính là mẫu nghi thiên hạ* người ngồi trên ghế phượng, cái khác kinh thường ngó tới.
*chỉ hoàng hậu của một đất nước.
Nhưng mà Tống Vân thờ ơ, nói chuyện với mọi người một chút, sau đó đi về hướng sườn núi, trên đường đi ngang qua nàng, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Tạ Minh Xu chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt.
Trong giây lát, nghĩ đến gì đó, vội vàng giẫm lên đường núi nhỏ đầy bùn đất, tìm tới công chúa Phúc Gia, bên cạnh nàng đó có mấy vị cô nương vây quanh.
"Tạ tiểu thư?" Công chúa Phúc Gia ngước mắt, "Ngươi cũng tới à?"
"Vâng, nếu biết Công chúa ở núi Ngọc, ta đã tới sớm."
"Cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời, vốn dĩ ta không muốn tới," Công chúa Phúc Gia cười tủm tỉm, "Mẫu phi đột nhiên nói đến lá phong, nên ta muốn đến đây hái một ít cho bà nhìn."
Bên chân cung nữ có một cái giỏ trúc, quả thật là lá phong.
"Muốn nói đẹp, vẫn là tháng mười đẹp nhất." Tạ Minh Xu chỉnh lại lại cây trâm vừa rồi đi đường bị méo, "Nếu tháng sau Công chúa lại đến, đương nhiên ta sẽ đi theo."
Nàng vừa tiến lên trước lập tức có mấy cô nương liền nhường vị trí.
Công chúa Phúc Gia nói: "Vậy được."
Lúc này Tống Vân cũng đi tới trước đình, thấy một đám cô gái vây quanh muội muội nói đùa, nhưng hắn ra mặt một cái, những cô gái kia cũng chỉ chú ý đến hắn, công khai ám chỉ, giống như một trận gió đông thổi qua làm người ta không vui. Hắn không tới gần, lạnh lùng nói: "Yên Yên, phải đi rồi, tới đây."
"Mới có bao lâu chứ, đã phải đi rồi?" Công chúa Phúc Gia chu môi, "Muội vẫn chưa chơi được gì."
"Trở về muộn, lần sau có muốn ra, huynh sẽ không nói giúp muội nữa."
Công chúa Phúc Gia lập tức đứng lên: "Được rồi, vậy chúng ta đi."
"Công chúa cẩn thận một chút." Tạ Minh Xu giả vờ sợ công chúa ngã, hơi dìu nàng đi tới chỗ Tống Vân.
Như vậy thì hắn có thể thấy rõ khuôn mặt và trang phục tỉ mỉ của mình.
Công chúa Phúc Gia nói: "Cảm ơn ngươi, Tạ tiểu thư."
"Ta chỉ sợ công chúa bị thương..." Tạ Minh Xu cười dịu dàng, "Trong nhà ta không có muội muội, nếu có một muội muội lớn như công chúa như vậy thì tốt rồi."
Nghe nói như vậy, cuối cùng Tống Vân cũng nhìn về phía nàng, chỉ là ánh mắt sắc lạnh tựa như băng.
Trong lòng Tạ Minh Xu đột nhiên "thịch" một cái, hơi cúi đầu xuống.
"Đi thôi." Tống Vân giữ chặt công chúa Phúc Gia.
Hai người đi về phía dưới núi.
Trước đó Kỷ Dao đã rửa sạch tay, ở bên dòng suối chơi với Thẩm Nghiên một chút, nói: "Chúng ta đi tìm ca ca, chờ chút nữa thì trở về."
"Được." Thẩm Nghiên gật đầu.
Các nàng đi về phía trên núi.
Chưa đến mười bậc thang, thấy phía trước có hai mươi tên hộ vệ, xem ra chính là người trong cung, sau hộ vệ là sáu cung nữ, có người cầm theo giỏ trúc, có người cầm theo hộp cơm, phô trương như vậy chắc là công chúc Phúc Gia, Kỷ Dao nghĩ thầm không tốt, vội vàng lùi lại.
Ai ngờ công chúa Phúc Gia ở trên cao, liếc mắt nhìn thấy phía dưới có một bóng dáng màu xanh nhạt, giơ tay kêu lên: "Kỷ nhị tiểu thư!"
Kỷ Dao hoàn toàn cứng đờ.
Công chúa Phúc Gia lạch bạch chạy xuống: "Đúng thật là ngươi rồi, ngươi cũng đi leo núi sao? Đúng rồi, đại tiểu thư có khỏe không? Nàng thành thân ta có tặng lễ vật! Vốn dĩ muốn mời vào cung, nhưng sợ quấy rầy nàng, dù sao cũng mới gả về nhà chồng, ngươi nói có đúng hay không, nhị tiểu thư?"
Nhảy nhót giống như hạt đậu.
Kỷ Dao cảm thấy đầu căng lên một hồi, gượng cười nói: "Công chúa điện hạ thật sự có lòng, ta thay mặt tỷ tỷ đa tạ công chúa."
"Không cần khách sáo," Công chúa Phúc Gia nắm chặt tay nàng, "Hôm nay hơi trễ, nếu ta nói chuyện lâu với ngươi, ca ca ta sẽ..." Nói xong nhìn phía sau một cái, đột nhiên phát hiện không thấy Tống Vân, rõ ràng huynh ấy ở chỗ này, "A, ca ca đâu!"
Vừa rồi thấy muội muội bay tới chỗ Kỷ Dao, Tống Vân cảm giác mình muốn bại lộ rồi. Nhưng hắn không muốn như thế, khó có được Kỷ Dao thú vị như vậy, khó có được có người sẽ không nhớ ra hắn là Sở vương, lộ rồi sẽ không còn vị nữa?
Hắn lựa chọn tránh đi.
Nhìn thấy hành động chủ tử nhà mình, tròng mắt Thường Thanh muốn lọt ra mất.
Đây là chuyện gì đây?
Đường đường là Sở vương điện hạ lại phải ẩn trốn chỉ vì một cô gái!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT