Từng chữ của nam nhân lọt vào trong tai, Kỷ Nguyệt khiếp sợ nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
Nàng hoàn toàn không ngờ Tạ Minh Kha sẽ nói ra lời như vậy.
Mặc dù gần đây hắn có hơi quan tâm đối với mình, nhưng mà trực tiếp nói chuyện cưới gả như vậy...Nàng nói: "Lời nói vừa rồi của ngươi, là thật sao?"
"Vô cùng chân thật," Tạ Minh Kha hỏi, "Nàng có bằng lòng hay không?"
Dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, mặt Kỷ Nguyệt không khỏi đỏ lên.
Nếu như Hoàng Thái hậu đáng sợ như vậy, thì đây đúng là biện pháp tốt, nàng biết rõ năng lực của Tạ Minh Kha, cũng biết danh tiếng của Tạ gia, nhưng mà làm sao nàng nói ra được, hơn nữa, nhân tình này, nàng thiếu quá lớn rồi. Kỷ Nguyệt cắn môi, một lát sau nói nhỏ: "Nếu như ngươi chỉ là trả ơn..."
"Nhân tình của ta đã sớm trả hết, không phải sao?"
Vậy là bởi vì hắn thích nàng rồi? Giống như muội muội nói? Bỗng nhiên Kỷ Nguyệt thấy tim mình đập thình thịch, lỗ tai cũng có chút nóng lên.
Đối diện với vẻ mặt ôn nhu của nam nhân kia, chứa đựng ý cười nhìn nàng.
Nàng càng không biết phải nói cái gì.
Rõ ràng lúc hắn cầm dao kề cổ nàng, nàng còn có thể nói chuyện với hắn, nhưng bây giờ...
Tiểu cô nương thẹn thùng, dù sao cũng là chuyện cả đời, lệnh cha mẹ lời mai mối, khiến nàng mở miệng, giống như đang vụng trộm, Tạ Minh Kha nghĩ thầm, nhưng chắc chắn trong lòng nàng đồng ý, nàng thông minh như vậy, còn có thể không biết từ chối thế nào ư?
Nhất thời Tạ Minh Kha như mở cờ trong bụng: "Mấy ngày nữa ta sẽ tới cầu hôn."
"Tạ đại nhân..." Cuối cùng lúc này Kỷ Nguyệt nói, "Chuyện lớn như vậy, sao ta và ngươi có thể quyết định được?"
"Đương nhiên ta sẽ hỏi qua Kỷ đại nhân, Kỷ phu nhân," Tạ Minh Kha cười một cái, "Nàng không cần lo lắng, chờ tin tức thôi."
Giữa hai đầu lông mày nam nhân ẩn chứa sự hưng phấn, hạnh phúc, Kỷ Nguyệt nhìn bóng lưng hắn rời đi, mặt lại ửng đỏ, nhưng mà, hình như hắn hơi tự tin, nói cũng rất dễ dàng. Khoảng cách hai bọn họ lớn như vậy, Tạ lão phu nhân, Tạ đại lão gia, sẽ đồng ý sao?
Đột nhiên nàng cảm thấy chưa chắc việc này đã thành.
Kỷ Nguyệt tỉnh táo lại, nghĩ rất xa, nhưng Liêu thị nghe được ý của Tạ Minh Kha, lại vui mừng quên hết tất cả, đợi hai cha con Kỷ Chương rời khỏi nha môn, lập tức nói: "Cuối cùng hôn sự Nguyệt nhi cũng ổn rồi!"
Kỷ Đình Nguyên không hiểu ra sao, hôm qua hắn đến hỏi muội muội, cũng không có được đáp án, làm sao lại ổn rồi? Chẳng lẽ phụ thân chọn được một vị công tử nào tốt? Hắn nhìn về phía Kỷ Chương, nhưng vẻ mặt Kỷ Chương cũng mờ mịt: "Nương tử, lời này của nàng là có ý gì?"
"Tạ đại nhân sẽ nhanh chóng đến cầu hôn!"
"Tạ đại nhân nào?" Hai cha con đồng thanh hỏi.
"Tạ Minh Kha Tạ đại nhân!" Liêu thị không nén được vui mừng, khoác tay lên ống tay áo của trượng phu, "Hôm nay hắn tới đây gặp Nguyệt nhi, chính miệng nói với thiếp, hắn muốn cưới Nguyệt nhi làm vợ."
Kỷ Chương trợn mắt há mồm.
Ban đầu Kỷ Đình Nguyên cũng rất khiếp sợ, nhưng nhớ đến từng chuyện trước đó, Tạ Minh Kha không chỉ ra tay ngăn cản Hoàng Thái hậu, lại đặc biệt đến Xuân Phong lâu nhắc nhở, bừng tỉnh nhận ra, thì ra Tạ Minh Kha để ý đại muội muội của hắn, chẳng trách!
"Nếu chính miệng Tạ đại nhân nói, vậy phụ thân mẫu thân chuẩn bị đồ cưới cẩn thận đi." Tạ Minh Kha tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Nghe đến đồ cưới, thân thể Liêu thị cứng đờ, tay nắm chặt khăn mặt mũi tràn ngập khó xử: "Trước kia đã sớm chuẩn bị tốt rồi, nhưng ai ngờ Kỷ Nguyệt sẽ gả vô gia đình danh giá như thế này, chỉ sợ…Chao ôi, nương phải mua thêm một ít, không thể làm trò cười cho người ta." Bà vội vàng chạy vào trong phòng lấy tiền.
Lúc này Kỷ Chương mới lấy lại tinh thần, nhìn động tác rối loạn của vợ, nhỏ giọng hỏi con trai: "Đình Nguyên, con cảm thấy Tạ gia có đồng ý không? Nhà chúng ta có cái gì đâu, thực sự trèo cao."
Trong lòng Kỷ Đình Nguyên không chút nghi ngờ, nhưng đây chỉ xuất phát từ lòng tin đối với Tạ Minh Kha, cũng không có xác nhận chân thật nào: "Phụ thân, đoán làm chi, mấy ngày nữa thì biết."
......
Trước một ngày hưu mộc, Tạ Minh Kha không trở về nhà.
Nghe nói hắn đi huyện Úy, Tạ lão phu nhân nói với nhị phu nhân: "Đi thăm phụ thân hắn mà cũng không nói với ta một tiếng, thật sự không để tổ mẫu này trong mắt."
Đột nhiên đi thăm Tạ Tri Thận, nhất định là chuyện quan trọng!
Nhị phu nhân chớp mắt, nghĩ đến Kỷ Nguyệt, khẽ cười nói: "Mẫu thân, có lẽ Minh Kha vì hôn sự của hắn, đi xin phép Đại bá."
"Cái gì?" Lão phu nhân kinh ngạc, "Con nói là, hắn có người trong lòng rồi? Sao ta không biết?"
"Con cũng chỉ nghe nói mà thôi, hình như là một vị tiểu thư của Kỷ gia." Nhị phu nhân nghiêng người, "Mẫu thân, không phải ngài đang âu lo vì chuyện này sao, bây giờ Minh Kha đồng ý thành thân, cũng coi như giải quyết một chuyện phiền não."
Nhưng lão phu nhân lại vô cùng tức giận, trước đó bà từng giới thiệu không ít cô gái, nhưng hắn làm như không thấy, bây giờ im hơi lặng tiếng, tự mình quyết định chuyện hôn sự. Bà cầm chung trà uống một ngụm, giống như có thể dập tắt lửa giận: "Kỷ gia nào?"
"Tới từ huyện Thừa, tổ tiên làm nghề nông, nhưng mà hai cha con đều làm quan trong triều, nghe nói Kỷ cô nương bình thường dịu dàng xinh đẹp, dáng vẻ hiền lành." Nhị phu nhân khuyên giải, "Ngài thật sự không nên tức giận, hắn cũng nên thành thân rồi, Kỷ gia này là một gia đình thật thà chất phác, cũng không tệ."
Xuất thân này thật sự vô cùng thấp, chỉ tốt hơn chút xíu so với kĩ nữ.
Lão phu nhân nhìn nhị phu nhân một chút, nói gì mà nghe nói, lời nói vừa rồi của nàng ta, chứng tỏ chừng điều tra Kỷ gia...Cũng tốt, Tạ Minh Kha coi thường người bà chọn, vậy để hắn cưới con gái Kỷ gia này đi, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Con gái của một gia đình nhỏ bé, bao giờ cũng dễ nắm giữ.
Lúc này, Tạ Minh Kha đã đến huyện Úy.
"Phụ thân," Hắn hành đại lễ, "Bây giờ thân thể cha thế nào?"
"Vẫn ổn." Tạ Tri Thận tựa trên ghế mềm, dò hỏi con trai, "Sao con có thời gian tới đây? Không phải trong thư cha nói, đừng lo lắng cho cha sao, nếu có chuyện gì, cha sẽ sai người đến kinh thành báo." Nói xong, ngón tay chỉ bàn cờ đối diện, "Nhưng mà tới rồi, đánh cờ với cha đi."
"Vâng." Tạ Minh Kha ngồi vào phía đối diện.
Hai cha con im lặng đánh cờ, kẻ tới người đi.
Mắt thấy cờ của con trai mình càng ngày càng ít, Tạ Tri Thận nói: "Còn chưa nói sao, vì sao tới đây?"
Tay Tạ Minh Kha dừng lại một chút: "Con trai muốn cưới vợ."
"Hả?" Tạ Tri Thận sững sờ, lập tức nở nụ cười, "Tuổi con cũng nên lấy vợ rồi, là cô nương nhà nào? Cha có biết không?"
"Cha không biết, là Đại tiểu thư Kỷ gia, Kỷ đại nhân đang làm việc ở Hộ bộ."
Tạ Tri Thận à một tiếng: "Con thích cô gái ấy sao?"
Mặt Tạ Minh Kha nóng lên một chút: "Phải."
"Vậy thì nhanh lên, lập tức đi cầu hôn đi." Tạ Tri Thận đưa một viên ngọc đen, "Nhớ kỹ bảo quản gia Minh chuẩn bị sính lễ kĩ càng...Đã chọn người đi đưa sính lễ chưa? Con đã nhận chức ở Hàn Lâm Viện, không bằng mời con dâu cả của Viện trưởng Hàn Lâm Viện học sĩ Từ đại nhân đến Kỷ gia một chuyến."
Chồng của Từ đại thiếu phu nhân gọi là Từ Lân, là học sinh Tạ Tri Thận tự hào nhất, nếu như đi nhờ, chắc chắn sẽ đồng ý, Đại thiếu phu nhân kia cũng xuất thân từ gia đình dòng dõi Nho học, hai người có được một trai một gái, hạnh phúc mỹ mãn.
Tạ Minh Kha nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất tốt, cười nói: "Cảm ơn phụ thân đã chỉ bảo." Vừa muốn đặt con cờ, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, bên mình đã thất bại thảm hại.
"Con thua rồi." Hắn nói.
Trên mặt Tạ Tri hiện ra vẻ tinh ranh: "Đánh cờ tối kỵ nhất chính là phân tâm, sau này không nên tái phạm."
Nhưng rõ ràng là phụ thân hỏi giữa chừng, khóe miệng Tạ Minh Kha cong lên: "Cha dạy bảo, con trai ghi nhớ trong lòng."
"Ừm." Tạ Tri Thận khoát khoát tay, "Được rồi, con quay về đi, chuyện thành thân lớn như vậy, cần chuẩn bị rất nhiều, đã muốn cưới con gái nhà người ta, thì không thể qua loa được."
"Phụ thân..." Tạ Minh Kha thấp giọng, "Ngày hôm đó, phụ thân có vể kinh thành không?"
"Đương nhiên, con thành hôn, có lý nào cha lại không đến?"
Tạ Minh Kha yên tâm: "Con đi đây, phụ thân chú ý giữ gìn sức khỏe," Sau đó dặn dò, "Nếu như ở nơi này không thoải mái, vẫn nên về kinh đô ở lâu dài đi."
Tạ Tri Thận ừ một tiếng, đợi cho đến lúc con trai rời khỏi sân viện, mới cúi đầu ho khan vài tiếng. Mặc dù thân thể càng ngày càng không ổn, nhưng nghĩ đến tính tình con trai lạnh nhạt như vậy, nhưng có người trong lòng, nhất thời lại cực kì vui vẻ.
Có được sự đồng ý của phụ thân, Tạ Minh Kha trở về Tạ phủ, lập tức sai quản gia Minh đi đặt mua sính lễ, sau đó đến chỗ lão phu nhân.
Quả nhiên cháu trai này muốn thành hôn, trước đó lão phu nhân và con dâu có nói chuyện qua, nên lúc này cũng không ngăn cản, chỉ ừ một tiếng đồng ý.
Thật ra cho dù bà không đồng ý, có Tạ Tri Thận ở đây, có thể làm được cái gì chứ?
Tạ Minh Kha nhanh chóng đến cầu hôn, Liêu thị như mở cờ trong bụng, Kỷ Chương đờ người ra, vậy xem ra đúng là Tạ gia đồng ý rồi, quả thật giống như đang nằm mơ!
Kỷ Chương nói chuyện hơi cà lăm, Liêu thị lại nhìn chằm chằm con rể tương lai này, càng nhìn càng vui vẻ.
Chuyện của tỷ tỷ cuối cùng cũng được giải quyết rồi, cả người Kỷ Dao cũng nhẹ nhõm, ở trong khuê phòng của Kỷ Nguyệt chọc ghẹo: "Còn nói muội nói bậy, lần này có thể tin muội chưa? Tạ đại nhân đang ở chính phòng kìa."
Kỷ Nguyệt không để ý tới nàng: "Vậy thì tốt."
"Tỷ tỷ, tỷ phải làm đồ nữ công cho tốt."
"Đồ nữ công gì?"
"Làm giày cho tỷ phu* đó! Nếu không Tạ đại nhân đến đưa sính lễ, tỷ lấy cái gì mà đưa lại?"
*anh rể.
Rốt cuộc Kỷ Nguyệt không chịu nổi đỏ mặt lên, cắn môi nói: "Muội biết nhiều quá nhỉ, nhưng mà còn nói với tỷ những lời này, đừng trách tỷ đuổi muội ra ngoài."
"Tỷ tỷ mắc cỡ à?" Hai tay Kỷ Dao chống má, nháy mắt, "Có phải tỷ tỷ cũng thích Tạ đại nhân không?"
Lúc này Kỷ Nguyệt không nói nữa, trực tiếp vươn tay cù nàng.
Kỷ Dao co thành một cụm trên giường hô cứu mạng.
Thời điểm hai tỷ muội đang đùa giỡn, loạn Vân Châu đã bùng phát.
Nguyên nhân gây ra chuyện này chính là Hoàng đế muốn tước đoạt binh quyền của Tần vương, mà Tần vương này trời sinh tính tình dũng mãnh, nắm giữ binh quyền, trước kia Hoàng đế suy nghĩ cho tình hình chung, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, bây giờ dẹp yên giặc ngoài, bốn phương thái bình, ông lập tức có ý nghĩ diệt trừ Tần vương. Không ngờ Tần vương lại dẫn binh tạo phản, đợi đến lúc tin tức truyền được đến kinh thành, ông ta đã đánh chiếm được hai thành trì.
Hoàng đế tức giận, lệnh cho Tổng đốc Vân Xuyên nhanh chóng điều động binh mã, ngăn cản Tần Vương tiến lên phía Bắc.
Việc này nhanh chóng truyền ra khắp kinh thành.
Đêm muộn, Kỷ Chương lo lắng: "Thật sự là chuyện trước vừa yên, chuyện sau lại tới, thật vất vả mới thái bình, Tần vương này lại có lòng phản nghịch."
"Cũng không trách được Tần vương, thỏ khôn chết, nấu chó săn, Tần vương từng lập nhiều chiến công hiển hách, bảo vệ biên cương, Hoàng thượng có hơi vội vàng..."
Ca ca thực sự to gan, khó trách kiếp trước dám cấu kết với Tam hoàng tử đối phó Tống Vân, lời này cũng dám nói, Kỷ Dao âm thầm lắc đầu, nhưng mà quả thực Hoàng thượng đi chiêu cờ kém, bị Tần vương hành động trước, bày ra cạm bẫy, khiến Tổng đốc Vân Xuyên liên tục chiến bại, đến mức Hoàng thượng phải phái Dương Thiệu đi cứu trợ, thời gian cũng đầy một năm, mới dẹp yên được loạn này.
Đang suy nghĩ thì nghe bộp một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra ca ca bị phụ thân cốc đầu một cái.
Kỷ Chương nói: "Lời này không thể nói ra bên ngoài!"
"Cha, con đâu phải người ngu." Kỷ Đình Nguyên nói, "Chỉ nói ở trong nhà một chút mà thôi."
"Cũng ít nói trước mặt Nguyệt nhi, Dao Dao đi," Liêu thị trừng hai cha con này một cái, "Nguyệt nhi rất nhanh sẽ lập gia đình, là chuyện vui lớn, các người nói cái gì mà đánh trận? Đúng rồi," Bà tủm tỉm cười hỏi, "Các người thấy chọn ngày vào tháng tám, hay là tháng chín thì tốt?"
"Đương nhiên là tháng tám," Kỷ Dao nói, "Càng nhanh càng tốt!"
Như vậy mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nhất định Tạ Minh Kha cũng nghĩ như vậy, nhìn đi, chắc chắn là tháng tám.
Nghe nói như vậy, mặt Kỷ Nguyệt lại nóng lên.
"Vậy thì đến lúc đó đề nghị tháng tám đi." Liêu thị cười tươi như hoa nở, thế mà con gái của bà lại được gả vào gia đình quyền thế, thật giống như đang nằm mơ.
Chỉ là bà không ngờ tới, việc vui không chỉ mỗi việc này, ngày thứ hai, trong cung truyền ra một đạo thánh chỉ, thăng chức rất nhiều quan viên, trong đó Kỷ Chương bỗng chốc được thăng lên làm Tri phủ phủ Thuận Thiên.
Lúc trước Kỷ Chương tham gia vạch tội đã khiến Cố Diên Niên chú ý tới, ông xem qua lý lịch quan viên, phát hiện người này tính tình chính trực, chịu cực khổ, rất đứng đắn, cảm thấy đây là một dòng nước trong, liền cử ông ấy làm Tri phủ. Tri phủ kinh thành so với phủ doãn địa phương cao hơn một cấp, chính là tam phẩm.
Liêu thị biết được tin này, chân mềm nhũn, suýt chút ngất đi.
Đương nhiên là vui mừng.
Bởi vì bà vốn hạ quyết tâm, đi theo Kỷ Chương trải qua thời gian khổ cực, ai ngờ có một ngày có thể lên làm tam phẩm phu nhân. Ngay trước mặt hai con gái, kiềm không được vui đến phát khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT