Thời điểm khó trả lời nhất cả đời không gì bằng hiện tại.

Vẻ mặt Tạ Minh Kha lạnh nhạt: "Ta chỉ gặp mặt mấy vị công tử một lần, rất khó nhìn ra ưu điểm khuyết điểm, ngươi vẫn tự mình quyết định đi."

Hắn gật đầu: "Sắc trời không còn sớm nữa, cáo từ."

Kỷ Đình Nguyên vốn muốn hỏi thêm hai câu nữa, kết quả Tạ Minh Kha nói đi là đi, đành phải đưa mắt nhìn hắn đi.

Bóng đêm tĩnh lặng, không ồn ào giống như ban ngày, chỉ có vài tiếng côn trùng, vô cùng yên tĩnh.

Nhưng Tạ Minh Kha ngồi trong kiệu, lại có cảm giác bực bội khó hiểu, cảm giác này vô cùng hiếm có, cả đời của hắn, trừ lúc mẹ ruột mất, dường như không có tiếc nuối, có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng giờ phút này, trong lòng giống như bị mèo con cào.

Là bởi vì nghe Kỷ Đình Nguyên nói muốn chọn chồng cho Kỷ Nguyệt sao?

Vừa rồi mấy vị công tử trong bàn, thật ra hắn cũng có chú ý đến, có hai người rất tốt, rượu phẩm tốt, ăn nói nhã nhặn, nhìn cách ăn mặc quần áo, gia thế cũng không kém, nhưng lúc Kỷ Đình Nguyên hỏi, hắn lại chưa hề nói ra.

Đây là vì sao?

Sao hắn lại không biết?

Tạ Minh Kha cụp mắt xuống, chỉ là, Kỷ Nguyệt, nàng sẽ nghĩ thế nào....

Hắn thực sự có một cảm giác không nắm chắc.

Chạng vạng tối ngày thứ hai.

Kỷ Đình Nguyên trở về từ nha môn, trực tiếp đi đến chỗ Kỷ Nguyệt.

Đêm hôm qua, càng nghĩ, càng khó lựa chọn, trong lòng hắn nghĩ hay là hỏi muội muội một chút, xem muội ấy thích người như thế nào.

Kỷ Dao cũng ở đó, hái hoa hải đường tới, đang cắm hoa, vì tỷ tỷ "bị thương" không thể xuống giường, cho tỷ ấy ngắm hoa đỡ buồn.

Đang nói đùa thì Kỷ Đình Nguyên đi vào.

"Ca ca," Kỷ Nguyệt ngồi hơi thẳng lên, "Sao lại tới vào lúc này?"

"Tới thăm muội," Kỷ Đình Nguyên ngồi bên giường, nhìn muội muội một chút, nhìn gần da muội muội trắng nõn, như tuyết như ngọc, đôi mắt sáng như thu thủy, càng nhìn càng thấy mấy vị công tử hôm qua không có gì đặc biệt, nhưng mà thời gian gấp gáp, kéo dài không tốt, hắn nói: "Nguyệt nhi, ca ca có chuyện hỏi muội, đừng trách ca ca lỗ mãng."

Kỷ Nguyệt ngạc nhiên, chậm rãi nói: "Ca ca muốn hỏi chuyện gì?"

"Muội thích nam nhân như thế nào?"

Kỷ Nguyệt đỏ mặt: "Ca ca!"

Cây kéo trong tay Kỷ Dao cũng suýt chút rơi xuống, thầm nghĩ có cần trực tiếp vậy không? Quả thực ca ca thiếu đánh, tỷ tỷ còn chưa nói với nàng có thích Tạ Minh Kha hay không, thì sao có thể trả lời vấn đề như vậy.

Quả nhiên Kỷ Nguyệt chau mày: "Ca ca, huynh đừng không đàng hoàng như vậy."

"Huynh vì tốt cho muội." Kỷ Đình Nguyên cũng bất đắc dĩ, mặc kệ Kỷ Dao ở bên cạnh, nhanh chóng đem việc này quyết định, "Nói thật cho muội biết, nếu muội không lấy chồng, sớm muộn cũng vào cung làm phi..."

Mặc dù Kỷ Nguyệt có suy đoán của riêng mình, nhưng chưa từng chắc chắn: "Sao ca ca lại nói như vậy? Hoàng Thái hậu đã có hành động rồi sao?"

"Đúng vậy, hôm qua Tạ đại nhân thông báo, tin tức vô cùng chính xác, Thái hậu đã bắt đầu chuẩn bị."

Tạ Minh Kha đã gặp ca ca sao? Ngón tay Kỷ Nguyệt hơi siết chặt.

Kỷ Dao ở bên nghe, cũng không có động tĩnh, cho đến khi Kỷ Đình Nguyên nói: "Cho nên hôm qua huynh mới mời mấy vị công tử đi Xuân Phong lâu uống rượu, chính là muốn chọn lựa, nếu muội có thể nói ra sở thích, ca ca cũng có thể chọn cho muội một người hợp ý nhất, đợi đến cơ hội thích hợp, mời hắn đến nhà. Nguyệt nhi, muội xuất sắc như vậy, bất cứ chàng trai nào cũng hâm mộ, việc này sẽ thành."

Hắn lại nói: "Tạ đại nhân cũng ở đó, ta cũng hỏi ý kiến hắn."

Cuối cùng Kỷ Dao không nhịn được: "Tạ đại nhân trả lời thế nào?"

Thấy nhị muội này nhìn mình chằm chằm, Kỷ Đình Nguyên nói: "Muội còn nhỏ, xen vào làm gì? Chờ muội trưởng thành, ca ca hứa cũng theo ý muội."

Như ý cái gì!

Thật sự là mắt mù, rể hiền gần ngay trước mắt, lại tìm trong đám bạn bè xấu, còn hỏi ý kiến Tạ Minh Kha, Kỷ Dao buông cây kéo xuống, bước nhanh đến trước giường: "Cuối cùng Tạ đại nhân nói thế nào?"

Kỳ lạ, hỏi cái này làm chi? Kỷ Đình Nguyên nhăn mày, lúc ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt Kỷ Nguyệt, cũng thấy đôi mắt muội ấy hình như cũng rất tập trung. Hắn chỉ đành nói: "Tạ đại nhân nói hắn không nhìn ra được ưu khuyết, để tự huynh quyết định."

Cái tên Tạ Minh Kha này!

Không phải hắn thích tỷ tỷ sao, sao lại không thừa dịp nói rõ với ca ca? Cứ như vậy thì được như ý rồi.

Kỷ Nguyệt cụp mắt xuống, vẻ mặt khó đoán.

"Nguyệt nhi, muội mau nói cho huynh biết đi," Kỷ Đình Nguyên nói, "Chuyện này khẩn cấp, nhất định phải có kết quả."

"Đều cho ca ca làm chủ," Nàng nói, "Muội cũng không biết thích dạng nam nhân như thế nào?"

Kỷ Đình Nguyên nghe vậy, lời nói nghẹn lại ở cổ, muốn trách mắng, cuối cùng lại thôi, nói: "Muội suy nghĩ cho kỹ, mai huynh lại đến, còn chưa biết thì huynh làm chủ." Sau đó đứng lên rời đi.

Kỷ Dao đuổi theo ra ngoài, giữ chặt hắn: "Ca ca, huynh đừng gấp gáp, đợi thêm một chút nữa, có thể sẽ có chuyển biến. Dù sao tỷ tỷ cũng có thương tích trên người, Thái hậu nương nương cũng biết, không thể nhanh như vậy." Nàng cảm thấy loại người như Tạ Minh Kha một khi động lòng, chắn chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến!

Kỷ Đình Nguyên liếc xéo nàng: "Lại là thần tiên báo mộng sao?"

"Đúng vậy nha!" Kỷ Dao chớp mắt mấy cái, "Ca ca, huynh tin muội một lần đi."

"Thật sao?" Kỷ Đình Nguyên nói, "Vậy cho muội thời gian ba ngày, nhìn xem thử có chuyển biến hay không, nếu như không có, huynh sẽ lập tức bàn bạc với phụ thân mẫu thân, nhanh chóng để Nguyệt nhi thành thân."

Ba ngày...

Cũng được, dù sao nàng cũng có biện pháp khiến ca ca đổi ý.

Kỷ Dao gật đầu.

Nhưng mà trên thực tế không đến ba ngày.

Ngày thứ hai, Kỷ gia có khách đến.

Liêu thị kích động chạy vào trong phòng của Kỷ Nguyệt: "Nguyệt nhi, Tạ đại nhân tới... Nhưng mà xin phép nương, nói muốn gặp con một lần, thật sự là kỳ lạ. Nương hỏi hắn lý do vì sao, hắn nói có việc muốn bàn bạc với con."

"Nguyệt nhi, con nghĩ sao?"

Kỷ Nguyệt ngẩn người, trong đầu nhớ lại lời nói hôm qua của ca ca.

Tạ Minh Kha đến, nhất định có chuyện quan trọng? Nhưng mà, hắn hoàn toàn có thể bàn bạc với ca ca, sao đặc biệt muốn gặp nàng? Nhưng Kỷ Nguyệt vẫn nói: "Mẫu thân, xin cho phép con gặp mặt hắn."

Nhân cách của Tạ Minh Kha, Liêu thị tất nhiên có thể tin được, chỉ là trong lòng tràn đầy nghi ngờ: "Hắn là một nam nhân, cuối cùng là có chuyện gì bàn bạc với con?"

Kỷ Nguyệt nói: "Gặp mới biết được."

"Thôi được, nương sẽ sai người mời." Liêu thị nhìn gương mặt xinh đẹp của con gái, nghĩ đến ngày đó Tạ Minh Kha đến làm khách, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ, nhưng khó nói lời chờ mong, sự chờ đợi này đột nhiên làm bà có chút kích động, vỗ vỗ vai con gái, "Đến lúc đó con bàn bạc cho tốt với Tạ đại nhân."

"Cảm ơn mẫu thân." Kỷ Nguyệt gật đầu.

Đợi Liêu thị rời đi, Kỷ Nguyệt xuống giường, ngắm mình trong gương, tâm tình bỗng nhiên có chút phức tạp.

Nàng nghĩ đến câu hỏi của muội muội lúc trước, "Tạ đại nhân kia thế nào", lúc đó nàng rất khó trả lời, bởi vì trong nhất thời, mình cũng không rõ ràng, cho đến hôm qua, ca ca nhắc đến hắn, nàng lại phát hiện mình rất muốn biết, ý kiến của Tạ Minh Kha...

Hôm nay hắn muốn gặp nàng, không biết sẽ nói cái gì

Liêu thị nhanh chóng sai người làm gần phòng nàng đi làm việc chỗ khác, Kỷ Nguyệt thay váy, chỉnh trang lại tóc, đi đến cửa chờ.

Quả nhiên Tạ Minh Kha đến đây.

Dưới mái hiên, cô gái mặc váy màu xanh nhạt, bồng bềnh như tiên, giống như lập tức muốn cưỡi gió bay đi. Mấy ngày không gặp, nàng gầy hơn một chút, có lẽ do lo lắng sợ hãi.

"Kỷ tiểu thư." Hắn tiến lên trước, "Hôm nay đánh bạo xin gặp, xin đừng trách tội."

Loại chuyện như thế này, là lần đầu tiên hắn làm, vô lý đến mức ngay cả mình cũng không dám tin tưởng. Vậy mà hắn lại ở trong nhà của người khác, yêu cầu người lớn cho gặp mặt riêng một cô nương.

Nhưng mà, cô nương này lại đồng ý.

Trong lòng của hắn rất vui vẻ.

"Tạ đại nhân không cần như vậy, nếu không có ngươi, chỉ sợ bây giờ ta đã bị vây khốn trong vũng bùn." Kỷ Nguyệt thật lòng nói, "Cho nên mẫu thân mới đồng ý." Nàng ngừng một lát, "Tạ đại nhân, ta nghe ca ca nói, ngươi vì chuyện tuyển phi trong cung mà tới?"

"Đúng vậy, Kỷ đại nhân đã biết, ta không cần nhiều lời nữa, chỉ là....Hoàng Thái hậu trời sinh tính tình ngang ngược, nếu chuyện bà ta đã quyết định, chỉ sợ không từ thủ đoạn, cho dù ngươi có đính hôn, cũng không may mắn thoát được."

Trong lòng Kỷ Nguyệt chấn động.

"Huống chi chuyện đính hôn cũng sẽ truyền ra, bất kì gia tộc nào cũng không tổ chức đính hôn, thành hôn làm cùng một tháng. Nếu như trong lúc đó có sai lầm gì, nên làm như thế nào? Nhà của ngươi hối thúc cũng không được, nếu như biết được ý đồ của Kỷ gia các người, liệu có mạo hiểm cưới ngươi không? Những chuyện này, đã từng nghĩ đến chưa?"

Nàng quả thật chưa nghĩ đến, ngay cả ca ca cũng vậy, cứ cho là chọn chồng cho nàng thì được rồi.

Đúng vậy, đây chính là Hoàng Thái Hậu, chỉ cần bà ta hạ lệnh, hoặc là tùy tiện truyền lời, có gia tộc nào đồng ý kết thông gia? Chỉ sợ đính hôn cũng không muốn!

Sắc mặt nàng có chút trắng bệch.

Thì ra Tạ Minh Kha đến để nhắc nhở nàng.

"Cảm ơn Tạ đại nhân, chuyện này ta chắc chắn sẽ bàn bạc với người nhà." Trong lòng Kỷ Nguyệt đã tuyệt vọng, nếu bây giờ không còn cách nào, nàng sẽ vào cung, như mong muốn của Thái hậu.

Dù sao đi nữa cũng là phi tần, ngoài việc không thể gặp mặt người nhà, cũng không đến mức quá thảm, dù sao nàng ở đâu cũng có thể ở được, chỉ cần nhịn một chút.

Nhìn lông mi nàng khẽ rung rung, Tạ Minh Kha nói: "Kỷ tiểu thư..."

Giọng nói kia hình như có chút khác biệt, Kỷ Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ngươi có người trong lòng chưa?" Hắn hỏi.

Kỷ Nguyệt sững sờ, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, không lẽ hắn cảm thấy không có người trong lòng, vào cung sẽ không có quá nhiều lo lắng sao, hay là hắn còn cách khác?

Nàng lắc đầu.

Tạ Minh Kha buông bỏ được gánh nặng trong lòng, nàng không có người trong lòng, vậy thì dễ làm rồi.

"Nếu như nàng đồng ý, gả cho ta," Hắn nói, "Cho dù Hoàng Thái hậu có bày ra thủ đoạn nào, ta đều có thể bảo vệ cho nàng bình an."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play