Dương Kỳ làm gì dám nấu thêm một gói mì nữa, mì trong nồi này cô ta còn ăn không hết được nữa là, thế nên cô ta lắc đầu nguầy nguậy nói: “Thật sự không cần, tôi ăn một gói là đủ no rồi!”
Cô ta sợ Tống Triết Hàm không tin, lại lặp lại một lần nữa: “Thật đấy!”
Trong mắt Tống Triết Hàm lóe lên chút nuối tiếc, lúc này anh ta mới bỏ gói mì tôm trong tay qua một bên, dáng vẻ như không còn cách nào cả, nói: “Vậy được rồi, nếu lát nữa chị ăn xong vẫn thấy chưa no nhớ nói em, em sẽ nấu thêm cho chị một gói nữa.”
Mặt Dương Kỳ suýt nữa xanh ngắt, nhưng cô ta lại không thể bỏ qua lòng tốt của Tống Triết Hàm, chỉ có thể kiên trì gật đầu nói: “Được!”
[Sao mình cảm giác chữ “được” này có hơi nghiến răng nghiến lợi nhỉ?]
Diệp Lạc Dao thật sự sợ bản thân không thể nhịn được cười nên nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, ngồi xuống ghế sô pha, cầm gối ôm, che mặt rồi bắt đầu cười như điên.
Khung cảnh này tất nhiên không giấu được những khách mời khác, bọn họ đều hơi nghi ngờ nhìn qua.
Tần Diệu cũng đi ra chung với cậu, anh cũng không có ý định giải thích, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lạc Dao.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play