[Anh Chu! Anh ngẩng đầu lên nào!]
[Anh dám đào góc tường mẹ ruột của anh em tốt, sao anh không dám ngẩng đầu nhìn anh em tốt của mình chứ?!]
May mà Chu Tử Kiện không nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, nếu không lúc này anh ta chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, hận không thể bắt chước đà điểu, lập tức vùi đầu mình xuống đất.
Sau khi Diệp Lạc Dao cười xong, cậu lại nhìn sang Văn Tương Nguyệt ở bên cạnh.
So ra, sắc mặt của Văn Tương Nguyệt khá hơn Chu Tử Kiện khá nhiều, ít nhất lúc Văn Hoài nhìn sang, Văn Tương Nguyệt không tránh né, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng ít ra bà ấy cũng đã đối mặt với Văn Hoài.
Thậm chí Văn Tương Nguyệt còn để ý tình trạng của Chu Tử Kiện, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých Chu Tử Kiện một cái, nhắc nhở anh ta chào hỏi Văn Hoài.
Chu Tử Kiện hiểu ý Văn Tương Nguyệt, anh ta lập tức cứng đờ mất vài giây. Sau đó, anh ta hít sâu một hơi, cố gắng giúp bản thân dũng cảm hơn, ngẩng đầu nhìn Văn Hoài ở trước mặt, lộ ra nụ cười hệt như tiêu chuẩn sách giáo khoa: “Văn Hoài, lâu quá…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play