Cố Ảnh Tự Liên

Đại Phàn quốc


8 tháng


Đại Phàn quốc năm thứ 18, Định Lan đế chỉ vừa mới lên ngôi, ngai vàng chưa vững nhưng khắp nơi lại xảy ra loạn lạc chiến tranh. Lại bị Khương Vĩnh quốc bên cạnh nhăm nhe đã lâu, nay chính là thời cơ để chúng dẫn binh tấn công Đại Phàn quốc. Vì để ổn định cục diện, Định Lan đế chỉ có thể thân chinh chiến đấu, dẹp loạn hết thù trong giặc ngoài.

 Cùng lúc đó người kề vai sát cánh bên cạnh Định Lan đế chính là Định Vĩnh hầu Diệp Trị An. Hai người cùng nhau chinh chiến sa trường, đại khai sát giới, mở ra cục diện mới cho Đại Phàn sau này. Với sức chiến đấu bách chiến bách thắng, giết địch không chớp mắt trên chiến trường của Định Vĩnh hầu mà ông được người đời tôn vinh trở thành La Sát tướng quân. Bên cạnh đó, chiến tích của Định Lan đế lại không kém phần huy hoàng, liên tục dẫn dắt quân đội phản công Khương Vĩnh quốc.

----------

"Báo! Hoàng Thượng, quân Khương Vĩnh đã dẫn quân lên phía Nam." Một vệ binh gấp gáp bẩm báo.

Định Lan đế lúc này đang cùng các tướng binh nghị sự:" Các khanh cảm thấy thế nào?"

"Bẩm bệ hạ, thần nghĩ rằng đây chỉ là kế dương đông kích tây của chúng. Đi thẳng về phía Nam chính là núi Đinh Lăng, địa hình hiểm trở, hai ngày trước thần đã cho người lên núi thăm dò, thấy có điều bất thường nên đã chuẩn bị sớm từ trước."

"Không hổ là Định Vĩnh hầu, được! Ngày mai chúng ta lên đường, trẫm dẫn một đội binh đi theo hướng như chúng đã chờ sẵn, còn ngươi dẫn theo một đội cẩn thận mai phục ở dưới chân núi. Chờ trẫm dẫn dụ được chúng xuống sẽ nội ứng ngoại hợp làm chúng không kịp trở tay." Định Lan đế vui vẻ mà cùng Định Vĩnh hầu bàn luận.

"Bệ hạ! Như vậy quá nguy hiểm, ngộ nhỡ xảy ra việc ngoài ý muốn, chúng thần có trăm cái đầu cũng không thể chịu trách nhiệm được. Mong bệ hạ suy xét." Một binh lính ra sức ngăn cản.

Định Lan đế phất tay tỏ vẻ đã biết :"Trẫm sẽ tự mình cẩn thận, các ngươi không cần lo lắng."

"Nhưng..."

"Được rồi! Các ngươi quay về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai làm theo kế hoạch đã định trước. Diệp Trị An ngươi ở lại, trẫm vẫn còn chuyện cần nghị sự." Định Lan đế nói.

" Vậy...Chúng thần cáo lui!" Các tướng lĩnh lần lượt hành lễ rồi rời khỏi.

"Nào, ngồi đi."

"Tạ bệ hạ."

Định Lan đế:" Trẫm nghe nói Định Vĩnh hầu phu nhân sắp sinh rồi đúng không."

"Vâng, thần mới chỉ nghe tin 3 ngày trước từ hầu phủ. Người trong phủ nói nàng dưỡng thai rất tốt, đại phu cũng nói nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn thì lúc lâm bồn sẽ rất thuận lợi." Định Vĩnh hầu nhìn chén trà trong tay.

"Cũng thật làm khó ngươi, phải theo trẫm đến tận đây cực khổ gần một năm như vậy. Chờ đến lúc thắng lợi, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi ngươi." Định Lan đế suy tư nói.

Định Vĩnh hầu đáp:" Bệ hạ quá lời, thần chỉ đang cống hiến cho đất nước, cống hiến cho bệ hạ, có gì là cực khổ. Chỉ là...thần có chút tiếc nuối khi không được ở bên chăm sóc cho phu nhân lúc nàng lâm bồn."

"Haizz, Hoàng Hậu của trẫm chắc cũng đang nhớ mong trẫm ngày đêm đây. Được rồi, mai chính là trận đánh cuối cùng. Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh một chút, sớm ngày trở về đoàn tụ cùng bọn họ. Ngươi quay về nghỉ ngơi đi."

"Vậy không làm phiền bệ hạ nữa. Thần cáo lui trước." Nói rồi Định Vĩnh hầu rời khỏi.

-------------

"Các ngươi mau xem kìa, Hoàng Thượng cùng Định Vĩnh hầu khải hoàn trở về rồi, trở về rồi!" Một nương tử gần đó hô lên.

"Đúng thật là về rồi, một khí thế bức người, một anh tuấn tiêu sái, đúng là đáng mừng. Mau gọi người thông báo cho hầu phủ đi."

Vốn dĩ tin tức Hoàng Thượng cùng Hầu gia trở về đã được lan truyền từ vài ngày trước, ai nấy cũng chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón nhưng lúc gặp người thật thì cũng không khỏi bất ngờ. Khắp nơi đều gõ chống khua chiêng chúc mừng Hoàng Thượng và Hầu gia thắng lợi trở về. Không thiếu những tràng vỗ tay tán dương vui sướng từ nhân dân bá tánh.

Nhưng lúc này, Định Vĩnh hầu muốn nhanh chóng quay về hầu phủ, lại không thể làm mất lễ nghi nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ. Định Lan đế nhận ra sự lo lắng của Định Vĩnh hầu nên chỉ cười nói:" Vất vả cho ngươi rồi, mau về bồi phu nhân trước đi."

Định Vĩnh hầu nói:" Nhưng mà lễ nghi..."

"Ngươi có muốn xem khoảnh khắc hài tử của mình chào đời không hả?" Định Lan đế cắt lời.

"Vậy thần xin cáo lui trước." Định Vĩnh hầu nói rồi phi ngựa đi trước sự chứng khiến ngỡ ngàng của người dân đang vỗ tay chúc mừng.

“....”

  ______________

 

  “Phu nhân, phu nhân người dùng sức một chút, đứa bé sắp ra rồi!” Lưu ma một thân đổ đầy mồ hôi đang lo lắng an ủi Vĩnh Định hầu phu nhân đang lâm bồn.

 “Lưu ma, chàng về chưa? Hầu gia về chưa?” 

 Người đang nói chính là Vĩnh Định hầu phu nhân, theo như dự kiến thì nàng đã phải lâm bồn từ vài ngày trước nhưng không hiểu sao đứa bé trong bụng mãi không có động tĩnh muốn chui ra ngoài. Làm trên dưới hầu phủ phải lo lắng sốt ruột một phen, cuối cùng tối hôm qua khi nghe tin Hoàng Thượng cùng Định Vĩnh hầu sắp khải hoàn trở về thì mới muốn vội vã chui ra như thể muốn gặp mặt phụ thân của nó.

 Bỗng bên ngoài cổng lớn hầu phủ có tiếng người vội vã gấp gáp hô to:" Hầu gia về rồi! Phu nhân, Hầu gia về rồi!"

 Cùng lúc đó thì bên trong phòng truyền ra tiếng hét mạnh mẽ của người phụ nữ theo ngay sau đó lại là tiếng khóc chào đời của đứa trẻ. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm khi mọi thứ đều diễn ra một cách thuận lợi. Khi tiếng khóc cất lên cũng là lúc Định Vĩnh hầu đá cửa bước vào, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng vội vã.

 "Tuệ Nương, ta về rồi đây, chúng ta thắng rồi, ta hiện tại không cần phải ra chiến trường nữa rồi. Ta sẽ ở bên chăm sóc cho nàng và hài tử từ nay về sau." Chỉ thấy Định Vĩnh hầu vội chạy đến bên giường, nắm tay Vĩnh Định hầu phu nhân áp lên má mình, ôn nhu dịu dàng mà nhìn nàng.

 "Hầu gia, chàng cuối cùng cũng về rồi, ta chờ chàng đã rất lâu, các hài tử cũng vậy." Nữ tử nằm trên giường một thân đầy mồ hôi do sự mệt mỏi lao lực khi sinh con khiến tóc dính loạn trên mặt nhưng cũng không thể che dấu vẻ đẹp vốn có của nàng.

 Lưu ma thấy Hầu gia vội vã trở về lại không phải nhìn mặt hài tử mới sinh mà lại là nhìn phu nhân của mình thì không khỏi thấy có chút buồn cười:" Hầu gia, ngài có quên gì không?"

  "Ta…có quên gì sao?"

 Định Vĩnh hầu phu nhân thấy vẫy cũng không khỏi bật cười:" Chàng còn mặt mũi mà hỏi? Tiếng khóc của con trong phòng lớn như vậy cũng không thu hút được sự chú ý của chàng?" 

 Lúc này Định Vĩnh hầu mới ý thức ra gì đó, ngơ ngác đón lấy đứa trẻ vừa được lau chùi được bọc sạch sẽ trong tay:" Là nữ hài sao, thật xinh đẹp, không hổ là con của ta cùng Tuệ Nương." 

 Định Vĩnh hầu cười lớn nhìn hài tử cùng nương tử của mình trong lòng, cảm thấy những vất vả cùng khổ cực khoảng thời gian này trong nháy mắt liền biến mất, dường như nhớ ra gì đó :"Hai tiểu tử kia đâu rồi? Nghe ta về cũng không ra đón sao, đến mẫu thân cùng muội muội mới chào đời cũng không đến thăm hả?"

 Vừa dứt lời, từ ngoài cửa đã có hai nam hài khoảng chừng 7,8 tuổi chạy vọt vào. Đây chính là hai con trai của Chu Tuệ Nương cùng Diệp Trị An sinh ra không lâu sau khi thành thân, Diệp Chung Trạch cùng Diệp Chung Hành. 

 “Phụ thân, người về rồi, muội muội cũng đã chui ra rồi, cuối cùng cũng không phải làm mẫu thân vất vả như vậy nữa.” 

 Diệp Chung Trạch thấy vậy thì gõ vào đầu Diệp Chung Hành:" Đệ nói lung tung gì vậy hả, mau hành lễ với phụ thân đi."

 Nói xong thì liền cúi đầu hành lễ cùng Định Vĩnh hầu cùng Định Vĩnh hầu phu nhân. Diệp Chung Trạch tuy chỉ mới 8 tuổi nhưng cũng đã biết suy nghĩ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác, được hầu phủ nhận định chính là chủ nhân tương lai kế nghiệp Định Vĩnh hầu.

 Định Vĩnh hầu thấy vậy cũng vui vẻ cười nói:" Được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui, mau đứng dậy hết đi. Lưu ma, mau phân phó xuống dưới tối nay phải mở tiệc ăn mừng thật lớn, mọi người xung quanh đều được mời đến phủ dự tiệc, chúng ta phải cho tất cả mọi người biết phu nhân của ta mới hạ sinh một bé gái hết sức xinh đẹp."

 Lưu ma cười vui vẻ gật gù nói:" Lão nô ngay bây giờ sẽ phân phó xuống dưới."

 “Được rồi, mau lui xuống hết đi. Hai đứa mau qua đây, kể ta nghe chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ta vắng nhà.” Định Vĩnh hầu hướng Diệp Chung Trạch cùng Diệp Chung Hành nói.

 Một nhà năm người khi quây quần bên nhau có rất nhiều chuyện để nói, không khí xung quanh trở nên vui vẻ ấm áp lạ thường. Chỉ đến khi đứa bé trong lòng khóc nháo vì đói mới kết thúc.  

 ----‐--------------- 

  Đến tối lúc khai tiệc, ai nấy cũng vui vẻ hướng Định Vĩnh hầu cùng Định Vĩnh hầu phu nhân kính rượu chúc mừng, không khí xung quanh ồn ào náo nhiệt khiến đứa bé được Vĩnh Định hầu phu nhân ôm khóc òa lên. 

 Cùng lúc đó là tiếng thông báo của hạ nhân trong phủ nó có thánh chỉ tới, mọi người trong hầu phủ cùng ra ngoài tiếp chỉ. Bùi tổng quản khi thấy tất cả đều ổn định mới tuyên chỉ :" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Định Vĩnh hầu anh dũng song toàn, đa mưu túc trí, đã có công trong việc cùng trẫm chiến đấu nơi chiến trường. Nay phong làm Phiêu Kỵ tướng quân, ban thưởng ngàn lượng vàng, trăm tấm vải vóc thượng hạng, cùng những thứ khác được ghi trong danh sách. Khâm thử."

  Sau khi tuyên chỉ, Bùi tổng quản giao lại thánh chỉ cho Định Vĩnh hầu cười nói:" Chúc mừng Phiêu Kỵ tướng quân."

  “Đa tạ Bùi tổng quản, vất vả cho ông rồi, thỉnh Bùi tổng quản lưu lại dùng tiệc cùng Hầu..à không Tướng phủ với chúng ta.” Diệp Trị An tiếp chỉ liền đứng dậy hướng Bùi tổng quản cười nói.

   “Trong cung nhiều việc, thứ cho ta không thể lưu lại lâu, ngày khác đến chúc mừng.” Bùi tổng quản nói.

  “Vậy được, Bùi tổng quản đi thong thả, ta đây không tiễn nữa.”

  Khi Bùi tổng quản cùng ngườ trong cũng đã đi khỏi thì mọi người lại tiếp tục nhập tiệc, khỏi nói trong phủ hiện nay có bao nhiêu náo nhiệt.

  “Phu quân, có phải bây giờ ta nên gọi người là tướng gia không?” Chu Tuệ Nương trêu chọc nói.

  “Ta thấy nàng vẫn nên gọi ta là phu quân, ta rất thích mỗi khi nàng gọi ta như vậy. Còn nữa, ngày mai chúng ta tiến cung tạ ơn Hoàng Thượng.” Diệp Trị An nắm tay nàng vừa đi vừa nói.

  “Được, đều nghe phu quân.” 

  Hai người cứ dắt tay nhau vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười đùa vui vẻ. Khung cảnh càng trở nên lãng mạn dưới ánh trăng.

 

Lời tác giả: Dẫn dắt hơi dài một chút, nhưng theo như tìm hiểu thì đây chưa phải đến giai đoạn gặp mặt của nam nữ chính đâu nha mọi người, đây mới là bắt đầu khi nữ chính sinh ra. Thỉnh mọi người kiên nhẫn đến chương tiếp nha. Đa tạ đa tạ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play