Hoa Máu

Chương 1


8 tháng


   Năm 2024, địa cầu bắt đầu xuất hiện những sinh vật huyền bí, chúng tự xưng mình là thần rồi ban phát cho con người những sức mạnh đặc biệt. Sức mạnh ấy có thể là ma thuật, cũng có thể là cường hóa thể chất làm cho họ có cơ thể đao thương bất nhập, và những sức mạnh ấy được gọi là "lam tinh". Tuy nhiên, trên đời này làm gì có thứ gì không phải trả giá? Sức mạnh ấy cũng vậy, và thứ phải trả cho "thần" để đổi lấy được sức mạnh đó là phải "hiến tế" con người. Đúng vậy! đó là hiến tế một người để đổi lấy được sức mạnh.

     Ban đầu mọi người còn rất do dự không muốn làm nhưng cũng chỉ là ban đầu mà thôi. Dù sao thì... con người cũng là một loài sinh vật tham lam mà, sao có thể từ bỏ một sức mạnh tuyệt vời đến thế. Bắt đầu có càng nhiều người bị hiến tế hơn, lúc đầu chỉ là các tử tù mang trong mình trọng tội, rồi từ từ không biết từ bao giờ mà càng có nhiều người vô tội bị hiến tế cho " thần" hơn. Họ bị đẩy vào một cái hố sâu để cho quái vật ăn thịt, bị người họ tin tưởng phản bội để đổi lấy sức mạnh, nhưng cho dù họ có đau đớn có tuyệt vọng cách mấy thì cũng chẳng thể thay đổi số phận bị đẩy đi làm thức ăn cho quái vật.

     Vì việc phải "hiến tế" mà dân số thế giới giảm đi đáng kể, để tránh cho nhân loại diệt vong, các "thần" đã quyết định 5 năm mới hiến tế một lần nhưng mỗi lần đều phải đủ số lượng 1 nghìn người. Nhưng chắc gì "thần" thật sự lo cho sự tồn vong của con người mà không phải là lo rằng "thức ăn" của họ sẽ hết?  Nhiều năm sau đó, ở một gia đình trung lưu nọ, họ sinh được một đôi song sinh hết sức đáng yêu một nam một nữ. Và đây cũng là bắt nguồn cho mọi bi kịch sau này.

   Người chị trong cặp song sinh được đặt tên là Hồ Tiểu Nguyệt, còn người em trai thì tên là Hồ Quốc Huy. Tuy là chị em song sinh có khuôn mặt giống nhau như đúc, thế nhưng rõ ràng ba mẹ lại yêu thương em trai Quốc Huy hơn. Từ nhỏ Tiểu Nguyệt đã phải làm các công việc nặng nhất cho dù là nấu cơm, bổ củi hay nhổ cỏ trong vườn. Vì được ba mẹ yêu chiều từ nhỏ nên cậu em Quốc Huy có vẻ không xem trọng chị mình lắm, lúc nào cũng kiếm cớ bắt nạt cô chị đáng thương. Dù vậy, Tiểu Nguyệt vẫn rất yêu gia đình mình, cô nghĩ rằng do bản thân không đủ tốt nên càng cố gắng lấy lòng họ hơn. Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến "NGÀY HIẾN TẾ".

   Hôm ấy cô bị ba mẹ gọi dậy sớm, họ bảo rằng hôm nay sẽ dẫn cô đi chơi làm cô bé rất vui, nào ngờ đâu hôm ấy chính là sự khởi đầu của những chuỗi ngày đầy đau đớn của cô gái nhỏ tội nghiệp. Họ dẫn cô đến một tòa lâu đài rất rộng, rất lớn. Nó đẹp đến mức làm một cô nhóc lúc ấy mới 12 tuổi như Hồ Tiểu Nguyệt phải ngơ ngẩn tự tưởng tượng rằng bản thân là một nàng công chúa sống trong lâu đài uy nga này. Đến giờ mỗi lúc nghĩ lại Tiểu Nguyệt mới cảm thấy bản thân ngây thơ đến nhường nào. Khi bước vào tòa lâu đài đẹp như trong cổ tích, cô nhóc càng choáng ngợp trước vẻ hào nhoáng bên trong. Tất cả đều như được phủ một lớp vàng sáng lấp lánh khiến người ta không khỏi chói mắt.

   Đi được một đoạn, ba mẹ cô bé chợt dừng lại làm cô nhóc đang tò mò quan sát mọi thứ xung quanh không chú ý mà đụng trúng, cứ nghĩ sẽ bị họ la mắng như mọi hôm thì không ngờ họ lại không quan tâm, thậm chí còn hỏi han cô bé có bị làm sao không khiến cô nàng vô cùng hạnh phúc mà nghĩ rằng bản thân đã được bố mẹ chấp nhận. Khi sự hạnh phúc trong lòng qua đi thì Tiểu Nguyệt mới chú ý thấy xung quanh cũng có rất nhiều các cặp cha mẹ và con cái của họ cũng đến đây, ngoài ra còn có vài cặp đôi hay bạn bè cũng tới đây.

   Bỗng một tiếng chuông vang lên giữa đại sảnh to lớn khiến mọi người không nhịn được phải nhìn sang hướng phát ra âm thanh. Là một chiếc chuông bằng đồng rất to, từ phía sau chiếc chuông một bóng dáng dần dần xuất hiện. Là một người đàn ông trung niên, đi bên cạnh ông ta còn có một cậu nhóc khoảng chừng 6-7 tuổi gì đấy, trông cậu chàng có vẻ trưởng thành hơn số tuổi bởi lẽ gương mặt lúc nào cũng là bộ dáng ông cụ non hay nhăn nhó. Người đàn ông trung niên đột nhiên cất lời, ông ta nói:

   “Chào mừng các tín đồ trung thành với các vị thần, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại để thể hiện sự biết ơn của mọi người đến các ngài ấy, cũng như sức mạnh mà các ngài ấy ban tặng.”

   Tuy người đàn ông nói không rõ ràng nhưng ai cũng có thể hiểu được đây là ngày gì. Lúc này, mặt ai nấy đều đã trắng bệt không khác gì tờ giấy. Có người muốn bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị vô số sợi xích không biết từ đâu chui ra tóm lấy. Khi người nọ vừa bị tóm lấy, một cánh cổng xuất hiện trước mặt mọi người, giây tiếp theo cả người liền bị kéo vào hố đen sâu thâm thẩm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play