Nửa năm trước, Trần Hề và Phương Nhạc đón Trần Ngôn lên, sau khi trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra, Trần Ngôn được cấy một con chip điện tử ở dưới da phía sau tai. Mấy ngày đó, lỗ tai của Trần Ngôn bị băng gạc băng lại, chờ vết thương khép lại.
Sức ăn của cậu bé ăn rất lớn, mới đầu ở nhà họ Phương, cậu bé không dám ăn nhiều thức ăn, làm thủ ngữ cũng chỉ làm với Trần Hề và Phương Nhạc, Trần Ngôn mới vừa đi học chưa bao lâu, tiến độ học tập kiến ​​thức văn hóa của người khiếm thính còn kém xa so với người bình thường, cho nên những người khác không thể nào nói chuyện với cậu bé được, chỉ có thể toét miệng cười với cậu, cũng không để ý nụ cười kia có lố đến mức dọa người khác sợ chết khiếp không, sao đó hăng hái gắp thức ăn cho cậu bé, gắp đến khi trong bát cậu bé xếp thành một đỉnh núi mới chịu ngừng.
Ánh mắt của Trần Ngôn rất giống ánh mắt của Trần Hề, từ lúc đầu cẩn thận, dè dặt, càng về sau sẽ càng ngập tràn tinh thần.
Mùa đông đến, Trần Ngôn đi chân trần giẫm lên sàn nhà gỗ ở nhà họ Phương, tất cả băng tuyết đều bị cản bên ngoài, nơi này chỉ có mùa xuân ấm áp.
Ghép máy trợ thính chừng một tháng, cuối cùng cũng có thể mở máy, ngày đó Trần Hề và Phương Nhạc cùng đi đến bệnh viện với Trần Ngôn, vừa mở máy lên lúc đầu Trần Ngôn còn có chút mơ hồ, Trần Hề dựa theo lời bác sĩ dặn dò, nhỏ giọng gọi tên cậu bé: "Trần Ngôn."
Trần Ngôn giật mình, sau đó che kín miệng, trong mắt lấp lánh ánh nước, Trần Hề nhỏ giọng gọi tên cậu bé, Trần Ngôn không nhịn được, khóc lớn lên.
Không phải bởi vì lần đầu tiên cậu bé được nghe thấy giọng nói cho nên kích động khóc lớn, chỉ đơn thuần là cậu bị hoảng sợ, bởi vì từ lúc cậu bé ra đời cho đến nay cũng chưa từng có "khái niệm" về hai từ âm thanh này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play