Cô gái nhỏ trên ghế phó lái một khắc cũng không chịu ngồi yên, nhạc trên xe vận tải và quảng cáo radio bị cô đổi đi đổi lại, nút điều khiển ở giữa không lâu nữa là có thể xin giám định thương tật được rồi.
“Chẳng có gì nghe hay cả. Ôi, em muốn nghe bài hát kia, trên xe anh có không?” Cô gái nhỏ ngân nga hát vài câu.
Phương Nhạc một chữ cũng chưa nghe rõ, thuận miệng nói: “Không có.”
“Anh biết bài này hả?” Cô gái nhỏ vui vẻ nói: “Kể cho anh nghe truyện cười này, bạn cùng phòng của em là em Viên có một lần thất tình nên không ra ngoài, bạn của cậu ấy bèn nêu ví dụ cho cậu ấy, nói trước kia cậu thích một bài hát, mỗi ngày cứ phát đi phát lại cả một tuần, trực tiếp nghe đến nôn ói. Cho nên cứ nghe đi nghe lại liên tục bài hát mình thích, ăn đi ăn lại liên tục món ăn mình thích, dù có thích hơn nữa cũng sẽ ngán. Cô ấy nói với người mình thích chắc cũng sẽ có hiệu quả y như vậy, để em Viên thử cách đó. Sau này em Viên đã dán ảnh bạn trai cũ đầy phòng ngủ, anh biết cuối cùng như thế nào không?”
Cô gái nhỏ tự hỏi tự đáp: “Một người bạn cùng phòng khác của bọn em chê tấm ảnh kia xấu muốn mù mắt, bảo em Viên xé ảnh đi, em Viên không vui, hai người cãi nhau rồi đánh một trận, sau đó lại đồn rằng, nói hai nữ sinh họ vì tranh giành tên trai đểu kia mà vung tay đánh nhau, sau khi tên đểu đó nghe xong đắc ý muốn chết, khiến đám em Viên tức đến hộc máu, nào còn nhớ rõ đến chuyện thất tình nữa, ha ha ha ——”
Trong xe như có mười nghìn con vịt đang kêu cạc cạc, chờ khi đèn đỏ Phương Nhạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời đã tối, chiếc xe trên phần đường bên cạnh đậu song song với anh, ghế phó lái mở cửa sổ một nửa, một khuôn mặt quen thuộc như ẩn như hiện.
Lúc mười ngàn con vịt kêu không ngừng, mặt Phương Nhạc vẫn chưa mảy may thay đổi, lúc này Phương Nhạc lại nhíu mày một cái.
Đèn đỏ chuyển xanh.
“Em dùng điện thoại liên kết với bluetooth trên xe anh một chút nhé, được chứ? Nghe nhạc như vậy mới thú vị.”
Phương Nhạc trễ mất hai giây, một chân đạp ga đuổi kịp xe bên cạnh, hoàn toàn không nghe thấy lời cô gái nói. Cô gái thấy anh không để ý, cho rằng anh đã đồng ý, tự liên kết bluetooth của mình.
Một bài hát phát đi phát lại mười lăm mười sáu phút, Phương Nhạc đi theo xe đằng trước vào một rạp chiếu phim ngoài trời cho ô tô. Bảng hiệu rạp phim chói mắt, diện tích chiếu sáng rộng, Phương Nhạc nhìn thấy ghế lái của chiếc xe đằng trước có một cánh tay đàn ông vươn ra, đối phương kiểm phiếu xong, một lần nữa khởi động xe.
Vừa đúng lúc là cuối tuần, bên trong rạp chiếu phim ngoài trời đã có không ít xe đỗ. Vị trí của Trần Hề không tốt, đứng thứ mười ở hàng sáu hơi lệch một chút, nhìn màn hình đến ngoẹo cả cổ. Cô cúi đầu dựa theo thuyết minh để điều chỉnh radio trong xe, người đàn ông bên cạnh nói đã tới rồi, đầu hai người chụm lại với nhau.
“Cốc cốc” hai tiếng vang trên nóc xe, Trần Hề quay đầu. Cửa sổ mở ra một nửa, đầu tiên ánh mắt cô nhìn vào khóa thắt lưng phản quang trước, người đến lùi lại một bước, cô mới chuyển từ khóa thắt lưng sang chủ nhân của gương mặt mang vẻ không rõ kia.
Trần Hề kéo cửa sổ xe xuống chào hỏi: “Trùng hợp vậy sao, anh tới đây xem phim à?”
“Chứ chẳng lẽ tới đi nhờ nhà vệ sinh?” Phương Nhạc mở miệng.
Đổi thành người khác nói lời này có lẽ sẽ giống như cây xương rồng biết đi, nhưng giọng điệu của Phương Nhạc bình bình, nghe qua thuần túy chỉ là người quen qua lại với nhau.
Trần Hề nói theo anh: “Vậy anh lại ngốc quá, ngoài cửa rạp chiếu phim có KFC, hà tất phải tới đây tiêu một hơn trăm đồng.” Để đi vệ sinh cũng không đáng.
Phương Nhạc không tiếp tục cuộc trò chuyện không bổ ích này nữa: “Định xem đến mấy giờ?” Anh hỏi.
Sở thích ngày thường của Trần Hề không nhiều, rảnh rỗi là thường xuyên xem phim chiếu rạp, thích xem là một lần xem hai ba bộ, Phương Nhạc biết thói quen của cô, cô trả lời: “Chắc là 12 giờ.” Ước chừng độ dài bằng ba bộ phim.
Phương Nhạc hỏi: “Nói với người nhà chưa?”
“Họ biết em ra ngoài mà.”
“Về nhà cẩn thận.” Phương Nhạc không nhiều lời, đang định chạy lấy người.
Trần Hề gọi anh lại: “Vị trí của anh ở đâu?”
Phương Nhạc chỉ tay về sau, hàng sáu số tám.
Trần Hề thò đầu ra cửa sổ, nhìn thấy có một cô gái cao gầy đang đứng bên xe đó, ôm ly nước, bị giới hạn bởi ánh sáng và khoảng cách nên Trần Hề không nhìn rõ mặt đối phương.
Cô gái nọ thấy có người nhìn mình, còn không sợ người lạ mà giơ cao cánh tay vẫy vẫy.
Trần Hề hỏi: “Đó là bạn gái anh sao?”
Xung quanh hơi ồn, Trần Hề cũng không xác định được Phương Nhạc có phải đã đáp “ừ” hay không.
Phương Nhạc đi lên, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn người đàn ông ngồi trong xe.
Việc dò đài radio bị cắt ngang, Phương Nhạc đi rồi người đàn ông trong xe mới thao tác lại một lần nữa. Anh ta hỏi Trần Hề: “Bạn em sao?”
Trần Hề không đụng vào chỗ đó nữa, cô trả lời: “Là anh cả của em.”
“Anh cả em?” Người đàn ông tò mò: “Em có anh trai à? Là anh trai ruột sao?”
Trần Hề nói: “Anh ruột khác cha khác mẹ.”
“A?”
Đây cũng coi như lời nói thật.
Theo tuổi mà nói, trước bảy tuổi Trần Hề là “đứa trẻ ở nhà bị bỏ lại”* sâu trong núi lớn, sau bảy tuổi bà nội mất, Trần Hề được bố mẹ đón khỏi núi lớn.
*Ở Trung Quốc, "những đứa trẻ bị bỏ lại phía sau", còn được gọi là "những đứa trẻ ở nhà", là những đứa trẻ ở lại các vùng nông thôn của đất nước trong khi cha mẹ chúng đi làm việc ở các khu vực thành thị.
Sau mười bốn, cô lại được bố mẹ Phương Nhạc nhận nuôi, nếu tính kỹ, thời gian cô sống ở nhà họ Phương không ngắn hơn thời gian ở cùng gia đình cùng dòng máu.
Trước kia cô còn nghĩ phải dưỡng lão đưa tang cho Phương Nhạc, tuy hai người họ cùng tuổi.
Hai người câu được cậu chăng trò chuyện một lát, trước khi bộ phim bắt đầu, nóc xe lại bị gõ hai cái.
Vóc dáng Phương Nhạc rất cao, vừa đi đến Trần Hề đã nhận ra, ánh sáng bên ngoài cửa sổ bên cạnh đều bị anh chắn lại.
Phương Nhạc hơi cúi người: “Vào xe anh xem không? Chỗ của anh có vị trí đẹp.”
“Vậy thì không tốt lắm.” Trần Hề khách sáo nói.
“Vừa nãy bạn gái anh cũng mua trà sữa cho các em.” Phương Nhạc nói: “Để em ngồi ghế trước, đi qua đi, nhiều người náo nhiệt hơn.”
Phương Nhạc nói xong lập tức mở cửa xe thay Trần Hề, Trần Hề gọi người đàn ông kia rồi đi theo Phương Nhạc đến chỗ số tám.
Bước chân Phương Nhạc vừa dài vừa nhanh, Trần Hề không theo kịp, Phương Nhạc lại không đi theo tốc độ của cô, chỉ túm chặt cánh tay cô không để cô tụt lại phía sau.
Dưới chân Trần Hề thì bận rộn, trên miệng lại không quên việc có qua có lại, chăm sóc chu đáo: “Vậy hai người có muốn ăn gì không, em đi mua?”
“Không có.”
Rất nhanh đi đến bên cạnh xe, Phương Nhạc kéo cửa ghế phó lái, đẩy mạnh Trần Hề vào, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông đang đi theo ở cách đó mấy mét.
Phương Nhạc vòng đến ghế lái, cửa xe đóng “rầm”.
Trần Hề xoa cánh tay ngồi yên vị, muốn lên tiếng chào người đằng sau, xoay người, nhìn thấy ghế sau chỉ có ba ly trà sữa chưa mở.
Lúc này người đàn ông nọ cuối cùng cũng đuổi đến, kéo cửa sau không ra, anh ta vỗ cửa sổ nhắc nhở Phương Nhạc, Phương Nhạc lại làm như không thấy.
Trần Hề kéo cửa bên cô, quả nhiên, cô bị Phương Nhạc nhốt trong xe rồi.
Cuối cùng Trần Hề cũng xác định, là do cô đơn giản, Phương Nhạc của hiện tại không phải cây xương rồng biết đi, anh là dây pháo trúc biết đi, đốt cái là nổ.
Chuyện này khiến cô nhớ tới lời cảnh báo đầu tiên năm mười bốn tuổi cô nhận được ——
Phải giữ khoảng cách chứ Trần Hề!