Chiếc tạp dề này được may bằng vải dày màu xám tro, phía trước được thiết kế một túi bự hai túi nhỏ, phía trên cái túi nhỏ bên phải còn được thêu một bức tranh xinh đẹp, tạp dề này không phải kiểu thắt nút ở lưng, mà là dạng yếm có dây bằng da.
Trần Hề không tận mắt nhìn thấy quá trình Phương Nhạc "Cướp", nhưng cô nghe thấy giọng nói tức giận và bất lực của Phan Đại Châu. Cô ngước mắt nhìn Phương Nhạc, muốn tìm thấy dấu vết gì đó trên người anh. Nhưng Phương Nhạc vẫn bất động như núi, biểu cảm trên mặt cực kỳ bình thường giống như đang hỏi cô hôm nay thời tiết thế nào, ăn cơm chưa, đôi mắt anh trong sạch, ngay thẳng, không né không tránh, nhiều lắm thì cũng chỉ giống như mặc kệ không hề quan tâm đến chuyện này.
Hai tay Trần Hề còn đang nắm mấy cây tre xiên đồ nướng, ánh mắt cô tùy ý chuyển đi, không biết là nhìn vào tấm vách ngăn trước lò nướng, hay là nhìn xâu thịt nướng, cô máy móc trở mấy xiên chuỗi, không nói gì, chỉ "À" một tiếng thôi.
Vốn dĩ cô đang đeo khẩu trăng, một tiếng bực bội này đều được che lại trong miệng, xen lẫn với tiếng ồn ào của mọi người trong chợ đêm, giống như tiếng gió lướt qua không hề có dấu vết, mặc dù Phương Nhạc đều đang tập trung trên người cô nhưng quả thật anh không thể biết chắc được là cô có trả lời hay không. Vốn dĩ Phương Nhạc còn đang muốn hỏi "Em nói gì thế", nhưng lời vừa đến khóe miệng đã được anh kịp thời ép xuống, giống như trước đó ở trên xe anh không giải thích nói hoa kia không phải hoa hồng, mà là nguyệt quý, lời như thế này hoàn toàn là dư thừa, Phương Nhạc dừng lại một chút, ngay sau đó quả quyết nói: "Giơ tay lên". Tiếp theo thì chờ Trần Hề phản ứng.
Trần Hề thuận theo giơ tay lên, vừa giơ đã giơ tận hai cánh tay lên, Phương Nhạc cũng không nhắc cô giơ một bên là được rồi. Phương Nhạc cầm tạp dề lên, cầm trên tay đi tới trước mặt cô lúc chuẩn bị đeo lên cho cô, mới phát hiện dây thắt của tạp dề đang đeo trên cổ vẫn chưa được tháo ra.
Cái tạp dề này là anh đã cướp từ trên người của Phan Đại Châu, lúc đấy chỉ tháo dây thắt trên hông ra thôi, sau đó anh trực tiếp tháo khỏi đầu Phan Đại Châu mà đi ra ngoài, lúc đi ra, dây thắt trên cổ vẫn treo thêm mắt kính của Phan Đại Châu, xém chút nữa đã làm rơi mắt kính của cậu, Phan Đại Châu tức đến mức gào khóc.
Trần Hề không quên chuỗi xiên nướng của mình, cô vòng tay quanh tạp dề, đeo tạp dề ở trước người, không nhanh không chậm tùy ý trở mấy cây tre. Phương Nhạc cũng không biết anh nghĩ gì, anh không tháo tạp dề xuống, tư thế này, anh nâng một tay khác lên, tháo nút thắt trên cằm của Trần Hề ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play