Nhà Trần Hề ở trên đỉnh núi, nhưng nói là đỉnh núi cũng không chính xác lắm, gọi là lưng chừng chừng sườn núi thì thích hợp hơn, bởi vì từ chỗ này lên trên, còn có chỗ cao hơn.
Bọn họ gọi một chiếc minibus ở trấn trên, đi được nửa đường thì xuống xe đi bộ. Đường núi khó đi, đường sau đó không thể đi xe bốn bánh vào, bọn họ còn phải xách hai chiếc vali, Phương Nhạc không cần hai người lớn giúp đỡ, nhưng đi được một nửa, ba Trần và bác Tưởng vẫn thay cho anh.
Hơn hai tiếng sau, Phương Nhạc mồ hôi mướt mát đứng trong nhà Trần Hề, Trần Hề quan sát qua ngôi nhà bằng gạch sống vừa quen thuộc vừa xa lạ này, sau đó vẫy tay với Phương Nhạc: “Đến đây, đi rửa mặt trước đã rồi dẫn anh đi tham quan.”
Đi đường núi lâu như vậy rồi, bọn họ đã sắp không ra hình người, tóc con của Trần Hề đều bết thành lọn, áo thun của Phương nhạc cũng đã ướt đẫm dính vào người.
Ở mảnh đất trống ngoài phòng có một cái vòi nước, đàn ông dùng nước rất tiện, trực tiếp khom người rửa dưới vòi là được, Trần Hề chỉ có thể dùng nước lạnh dội qua cổ và tay mình.
Mát mẻ được một lát, lúc này Trần Hề mới dẫn Phương Nhạc đi tham quan căn nhà của mình. Vách tường bằng gạch sống màu vàng đã nứt nẻ, tường và trần trong nhà đã có rất nhiều dấu vết khói xông để sưởi ấm, vài món gia cụ linh tinh cũ kỹ tàn tạ nhìn qua là thấy.
Khi Trần Hề rời khỏi đây mới chỉ bảy tuổi, giờ đã qua mười năm, thời gian cũng không dừng lại, tất nhiên năm tháng sẽ để lại dấu vết, căn nhà này còn cũ nát hơn cả trong trí nhớ của Trần Hề.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play