Hai ngày sau, cả nhà từ già đến trẻ đã thuận lợi hộ tống Phương Nhạc và Trần Hề đến sân bay, sau ba tiếng rưỡi hai người bình an hạ cánh, chỉ là Trần Hề lại giống như lá cây héo, cả người uể oải không có tinh thần.
Trên máy bay lạnh đến mức phải đắp thảm, cho nên Trần Hề không phải bị trúng nắng, mà cô bị nôn.
Trong ký ức của Trần Hề, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị say xe, cô cũng không ngờ mình thế mà lại bị say máy bay. Lúc ấy cô mới ý thức được tình hình không ổn, nên lập tức kéo lấy cánh tay của Phương Nhạc.
Phương Nhạc bỗng giật mình nhìn sang cô, lúc này anh mới phát hiện Trần Hề đang che kín miệng mình lại, giống như đang cố kìm nén cái gì đó. Nhà họ Phương không ai bị say xe cả nên Phương Nhạc cũng không có kinh nghiệm cho những chuyện này, mãi đến khi Trần Hề dùng sức kéo lấy tay anh, ngón tay chỉ chỉ vào miệng mình thì Phương Nhạc mới nghĩ đến một khả năng: "Muốn nôn sao?"
"Ừm ừm!" Trần Hề cuống cuồng gật đầu.
Phương Nhạc nhanh chóng lấy túi nôn được chuẩn bị sẵn trên máy bay ra, xé niêm phong lấy túi ra, đưa đến trước miệng Trần Hề.
Trần Hề cúi đầu, nửa gương mặt cô cũng vùi vào túi, tay cô tự nhiên cầm lấy túi, nhưng Phương Nhạc đang cầm túi nôn, nên hơn nửa bàn tay của Trần Hề bao phủ lấy mu bàn tay của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT