Phương Nhạc nói xong câu nói đó thì miệng của anh lập tức ngậm chặt lại, chặt hệt như vỏ sò khó mà cạy nó ra lần nữa, Phương Nhạc cứ như thế thẳng thừng nhìn chằm chằm Trần Hề.
Bình thường khi ba mẹ nói "Không phải bây giờ không cho con chơi game", câu tiếp theo thường là "Nhưng ít nhất con phải làm xong bài tập trước đã." Trần Hề nghĩ như thế nhưng không nói ra, chỉ bình tĩnh nói: "Yên tâm đi ---"
Lời còn chưa nói xong, đã có một chiếc xe buýt đang lái đến.
Lúc Trần Hề ngồi trên ghế, cô đã kiểm tra lộ trình xe chạy trên điện thoại của mình, cũng biết nên ngồi tuyến nào để đến chỗ của cậu Phương Nhạc, cô liếc mắt nhìn chiếc xe buýt đang sắp ngừng lại, nhắc nhở Phương Nhạc: "Xe đến rồi, đi xe này phải không?"
Khóe miệng Phương Nhạc bỗng mím chặt, đợi xe buýt dừng lại, và dưới ánh mắt hối trả lời của Trần Hề, thì yết hầu của Phương Nhạc mới di chuyển, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không đi xe buýt nữa, chúng ta đón taxi đi."
"Đón taxi hả? Không phải nói có hai tiếng sao, bên chỗ cậu của anh có việc gì gấp à?" Bởi vì bà nội Phương không khuyến khích bọn họ xài tiền phung phú, cho dù phía sau có rất nhiều tiền nhưng thứ không cần thiết phải tiêu thì trước giờ bà chưa từng xài, mà đón xe taxi cũng là một trong số đó, thỉnh thoảng muốn đón xe taxi cũng phải có lý do.
"Không phải." Cậu nói hai người mười hai giờ đến là được, nhưng còn chưa đến mười một giờ, nhưng xe buýt cứ lúc đi lúc dừng như thế, Phương Nhạc sợ "Miệng vết thương" của Trần Hề sẽ bị nứt ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT