Một tháng sau đại hôn, Bạch Uyên cũng có tin hỷ. Mang tin tức về đến phượng tộc thay vì được đón nhận lại bị Bạch Hoàng Chu ghét bỏ, ông tỏ rõ thái độ với ngưòi trưởng nữ trước mặt.

"Chỉ là có hỉ thôi, cần gì phải làm lớn lên như vậy."

Nghe mấy lời vô tâm phát ra từ miệng phụ thân, Bạch Uyên đứng đơ cả người. Nàng đã chịu biết bao nhiêu dày vò mới có được nó vậy mà phụ thân nàng lại chẳng màn quan tâm. Đêm đại hôn Bạch Uyên đợi gần đến nửa đêm thì Tịch Trác Tuyền đột nhiên hung hăng trở về thô bạo đè người xuống mà phát tiết, không biết hắn đã trải qua những gì nhưng trong mọi cử chỉ của hắn chỉ có dày vò và trút giận, hoàn toàn không có một chút thương cảm nào. Sau đêm đó thì Tịch Trác Tuyền cũng lạnh nhạt xa cách nàng khiến nàng ngày càng tủi thân, mãi đến khi biết được tin vui nàng cứ nghĩ sẽ được an ủi nhưng không ngờ.

"Phụ thân người có chuyện không vui sau?"

Bạch Uyên cố nén lại sự mất mát mà nhẹ giọng hỏi.

"Nếu con đã về thì ta cũng có việc cần nói với con, vị trí nữ đế của tộc không cần con quản nữa, sau này cứ lo an phận làm mẫu thân của con đi."

Bạch Uyên nghe thấy thì sững sờ, lấp bấp có chút không tin hỏi lại.

"Người đang nói gì vậy?"

"Không cần con quản nữa là sau?"

Bạch Hoàng Chu liếc mắt nhìn nàng với vẻ mặt ghét bỏ.

"Ta không muốn nhiều lời, sau này vị trí của con sẽ do Bạch Dương nắm giữ"

Nói xong ông ta dứt khoác rời đi, bỏ lại Bạch Uyên ngây dại đứng đó. Sau khi Bạch Hoàng Chu rời đi thì Quế Nguyệt cũng đi ra, bà ta nhìn theo hướng ngưòi vừa rời đi sau đó xoay lại nhìn nhi nữ của mình.

"Uyên nhi, con đừng tức giận ảnh hưởng đứa nhỏ"

Bạch Uyên lúc này mới hoàn hồn xoay sang hỏi Quế Nguyệt.

"Mẫu thân chuyện này là sau? Người nói rõ cho con biết đi"

Quế Nguyệt lộ ra vẻ mặt khó xử, lấp lửng không nói nên lời.

"Chuyện đến nước này ta cũng không muốn giấu con nữa, thực ra con không phải là con của ông ấy"

Nói đến đây Quế Nguyệt đem hết nguồn gốc mọi việc năm xưa thuật lại.

Năm đó bà và Bạch Hoàng Chu lấy nhau nhưng cả hai không hề có tình cảm, hai bên đều có ngưòi trong lòng nhưng vì hoàn cảnh nên họ buộc phải bên nhau. Sau khi thành thân Bạch Hoàng Chu không hề đụng vào bà ta, bà ta cũng vì quá thương ngưòi cũ mà lỡ có mang với hắn. Sau khi Bạch Hoàng Chu biết được thì ông tức giận vì bị lừa dối, Quế Nguyệt khóc lóc cầu xin vì đứa nhỏ. Bạch Hoàng Chu nghĩ lại thấy đối phương cũng như mình nên nảy sinh một tia thương cảm liền giữ bà ở lại. Sau đó ông nạp thiếp là ngưòi trong lòng mình, Quế Nguyệt từ đó cũng an phận sống đến khi Bạch Uyên được hạ sinh. Năm Bạch Uyên một tuổi thì Bạch Dương cũng ra đời, lúc Bạch Dương ba tuổi thì mẫu thân vì bị ngưòi ám sát nên bỏ mạng. Kể từ đó Bạch Hoàng Chu ngày càng chiều chuộng Bạch Dương.

Nói đến đây, Quế Nguyệt không kìm được mà rơi nước mắt.

"Uyên nhi ta xin lỗi, tất cả là lỗi của ta"

Nghe mấy lời nói như sét đánh ngang tai, Bạch Uyên tức giận mà trách móc mẫu thân của mình. Tịch Trác Tuyền lấy nàng vì cái ghế nữ đế của mình, nếu bây giờ hắn biết mình chỉ là đứa con hoang không có gì cả thì phải làm sau.

Bạch Uyên càng nói càng bốc hỏa, trong nhất thời không kìm được lửa giận nàng gào thét vào mặt Quế Nguyệt.

Mấy ngày sau khi vụ việc xãy ra, Bạch Uyên vẫn bình thản như không có gì quay lại chỗ Tịch Trác Tuyền nói với hắn khi mình hạ sinh đứa nhỏ phụ thân sẽ truyền lại hoàng vị cho bản thân.

Thời gian ngày một trôi, tin tức của hung thú kia cũng dần được lộ diện. Mấy tháng sau có ngưòi nói tuy trưởng tử tước tộc ít lộ diện nhưng đã có người từng gặp qua hắn, người đi chung với Dạ Cố lần trước không phải là trưởng tử tộc chu tước.

Sau đó sự việc được bắt tay vào điều tra, dần dà mọi thứ lộ ra ánh sáng. Trước ngày thông báo triệu tập được đưa ra cả tộc chu tướt đã bị giết sạch, người tên Mặc Ngõa đến tham dự không phải ai khác chính là hung thú đã trốn thoát khỏi quỷ vực.

Là một hung thú độc ác mà có thể che giấu hành tung, trà trộn vào Tĩnh Hải Phong nhưng không một ai phát hiện thời gian dài như vậy quả thật không tầm thường. Liền sau đó tất cả bắt tay nhau mượn sức mạnh của thiên xu dò xét hành tung và bắt giữ hắn.

Hôm đó sau khi nghe tin Mặc Ngõa bị giăng bẫy bắt giữ, Bạch Dương đang ở phượng tộc xa xôi không màn mệt mỏi mà chạy đến Tĩnh Hải Phong.

Thấy Mặc Ngõa bị trói ở giữa đại sảnh, trên ngưòi toàn là thương tích, nàng không khỏi đau lòng.

Trưởng môn phía trên cùng với các đại lão tiền nhiệm uy nghiêm ra lệnh, chặt chẽ canh chừng Mặc Ngõa chờ đến ngày sẽ dùng thiên phạt đánh thụ thương hắn sau đó trả về quỷ vực. Ngay lập tức Mặc Ngõa bị lôi đi.

Bạch Dương đứng dưới này nghe tin không kìm được run rẫy mà ngã quỵ xuống đất.

Không thể nào được, Mặc Ngõa ca ca của nàng rất tốt, sẽ không ra mấy việc giết ngưòi như vậy. Càng không phải là hung thú gì cả.

Lúc này Bạch Dương đứng phất dậy chạy đến phía trước quỳ xuống dập đầu van xin.

"Trưởng môn anh minh, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Mặc Ngõa ca ca tuyệt đối không làm ra mấy việc đó, xin người hãy xem xét rõ ràng trắng đen."

Bạch Dương dập đầu bất chấp đến mức bật cả máu.

Lúc này Bạch Uyên đứng phía trên nhìn xuống nữ nhân đã cướp đi tất cả của mình, nàng khẽ nhếch miệng cười nhưng lại giả vờ thương xót lên tiếng.

"Bạch Dương muội muội, muội dù sao cũng đã trưởng thành không phải còn nhỏ để có thể càng quấy ở chỗ này. Phụ hoàng Dương mụi từ nhỏ đã được nuông chiều không hiểu chuyện, xin người rộng lòng bỏ qua cho nó."

Nói xong Bạch Uyên quỳ xuống hành lễ với trưởng môn.

Lúc này ngưòi hầu bên cạnh cũng giật mình đỡ lấy cơ thể Bạch Uyên.

"Uyên nhi con đứng dậy đi, thân thể quan trọng không nên hành lễ."

Nói xong hắn nhìn thẳng xuống Bạch Dương đang quỳ bên dưới nghiêm nghị nói.

"Mau dìu Bạch Dương xuống"

Bạch Dương bị ngưòi tiến đến lui xuống, nàng ta dùng sức vùng vẫy nhưng không si nhê gì cả.

Đột nhiên bên ngoài có một người chạy đến tiến thẳng đến chỗ hắn nói nhỏ, bỗng nhiên ông giơ tay ra giấu ngừng lại. Ngay lập tức mấy ngưòi kia cũng buông Bạch Dương ra.

"Thanh Thư"

Sau câu nói thì có một nam nữ trẻ tuổi tiến đến hành lễ.

"Kiểm tra thân thể Bạch Dương một chút, sau đó bẩm báo lên"

Dứt lời thì Thanh Thư cũng tiến đến hành lễ với Bạch Dương.

"Thất lễ rồi"

Thanh Thư nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng, sau đó từ đầu ngón tay hắn một dòng khí lực truyền qua ngưòi Bạch Dương.

Một lúc sau Thanh Thư thu tay về, gật đầu mỉm cười với Bạch Dương rồi tiến đến chấp tay hành lễ.

"Bẩm trưởng môn, Bạch Dương cô nương hiện tại cơ thể khỏe mạnh không có gì đáng lo, có điều nàng ta đang có mang"

Nghe mấy câu này cả đại điện bỗng nhiên náo động, ai cũng biết Bạch Dương chưa thành thân lí nào lại có mang, chẳng lẽ...

Bên dưới càng bàn tán thì Bạch Uyên trên này càng thỏa mãn mà cưòi.

Bấy giờ Bạch Hoàng Chu đang ngồi phía bên cạnh tiến ra chấp tay hành lễ rồi ung dung nói

"Chắc là có nhầm lẫn gì ở đây, nữ nhi nhà ta không thể nào làm ra chuyện mất mặt như vậy được."

Lúc này Thanh Thư cũng lên tiếng

"Ngài nói vậy là đang muốn chê cười y thuật của ta sau"

Chưởng môn phía trên lộ vẻ mặt tức giận, nhưng giọng lại kìm chế mà nói

"Được rồi"

Sau tiếng quát cả đại sảnh trở nên im ắng, sau đó Bạch Hoàng Chu lên tiếng.

"Bạch Dương, ngươi là thánh nữ của phượng tộc, quy tắc phượng tộc không phải ngươi không biết. Nói mau đứa bé trong bụng là của ai."

Bạch Dương lúc nghe nói mình có mang thì đã trở nên hoảng loạn, nàng không hề biết bản thân có nó, càng không biết ai là phụ thân của nó. Bấy giờ nàng lúng túng quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

"Ta không biết"

Bạch Hoàng Chu bên này nhìn nhi nữ mà ông yêu thương bao nhiêu năm bỗng nhiên mang tiếng có con hoang khiến ông tức giận.

"Chưởng môn, nếu nhi nữ làm sai là do ngưòi làm phụ thân ta không biết quản để mọi người chê cười rồi. Chuyện của Phượng tộc ta, tự ta sẽ có cách xử lí"

Trưởng môn phía trên nhìn xuống cười nhẹ với Bạch Hoàng Chu.

"Ta biết, thứ lỗi vì mạo phạm nhi tử nhà ngài mà chưa được sự cho phép"

Đang nói giữa chừng thì Dạ Cố đang đứng cuối hàng đột nhiên tiến lên quỳ xuống hành lễ.

"Đứa nhỏ trong bụng là của ta"

Tịch Trác Tuyền phía trên nghe thấy lời Dạ Cố nói hắn tức giận đứng dậy nói.

"Dạ Cố ngươi đừng có hàm hồ"

Dạ Cố dưới này vẫn một mặt nghiêm nghị lạnh lùng mà nói.

"Bạch Dương là một thiếu nữ xinh đẹp, tài giỏi ta từ lâu đã đem lòng ngưỡng mộ. Vì không kìm chế được bản thân có tính chiếm giữ nên đã làm ra chuyện không nên có với nàng ta, hiện tại ta xin được chịu toàn bộ hình phạt thay nàng ấy coi như để chuộc lại tội lỗi đã gây ra."

Bạch Hoàng Chu đang lửa giận đùng đùng không có chỗ trút thì nhìn nam nhân bên cạnh mà trừng lớn, không ngờ tên này bên ngoài nhìn có vẻ thanh cao nhưng bên trong lại dám làm ra chuyện như vậy.

Trưởng môn trên cao nhìn Dạ Cố phía dưới, hắn là người mà ông ta khá là dè chừng. Tuy còn trẻ nhưng năng lực hơn hẳn nhiều ngưòi đi trước, Tịch Trác Tuyền so với hắn còn kém xa rất nhiều. Ông ta lo sợ một ngày nào đó ma giới quyền cao thế mạnh sẽ lật đổ Tĩnh Hải Phong, đứng đầu tam giới, nên mới cho Tịch Trác Tuyền thành thân với Bạch Uyên định nương nhờ sức mạnh của phượng tộc để ra oai với ma tộc. Không ngờ hôm nay lại có cơ hội tốt đến vậy, giúp ông một tay trừ khử hậu họa.

Bạch Hoàng Chu đã tìm được chỗ trút giận liền không khách khí mà ra lệnh.

"Được nếu như ngươi đã nói vậy thì"

"Theo gia pháp của phượng tộc, tội của ngươi sẽ phải chịu tội chết. Nhưng nể tình ma tôn tiền nhiệm ta sẽ nương tay giữ lại cho ngươi một mạng."

Không cam tâm nhìn nhi tử nhà mình bị xử phạt, Dạ Sắc Vương biết rõ tính tình Dạ Cố như nào. Ông chậm rãi đứng dậy nói.

"Chuyện gì cũng cần phải điều tra kĩ lưỡng. Không thể vì câu nói hàm hồ của mấy đứa trẻ mà định tội."

Mặc cho phụ thân đang bênh vực mình Dạ Cố bên dưới vẫn khăng khăng nhận tội khiến cho ông tức đến mức ngất xĩu, sau đó tội danh được định ra.

Vừa dứt lời thì Dạ Cố chậm rãi hành lễ, xoay ngưòi sang cười với Bạch Dương một cái.

"Không sao đâu, có ca ca ở đây rồi"

Tiếp đó Dạ Cố bị lôi xuống, mọi người giải tán trong im lặng.

Sau khi lãnh đủ hình phạt thì Dạ Cố bị trả về ma giới với thân thể gần như ngưòi sắp chết, Bạch Dương khóc lóc chạy đến chăm sóc cho y. Mặc kệ cho phụ thân nàng có ngăn cản.

"Dạ Cố ca ca tại sao huynh lại làm vậy?"

Bạch Dương khóc òa lên, không ngừng lau nước mắt mà nói. Dạ Cố nằm trên giường bất lực mà vỗ về nàng ta.

"Bạch Dương ta không sao, đừng khóc, ngoan nói cho ta biết có phải Mặc Ngõa là cha của nó"

Bạch Dương lắc lắc đầu.

"Ta không biết"

Dạ Cố hơi nhăn mài, đau đớn trên ngưòi đã đủ khổ lại thêm màn khóc lóc của Bạch Dương khiến cho y càng thêm khó chịu.

"Những ngày qua muội với hắn đã làm những gì?"

Bạch Dương lúc này mới ngưng khóc, thút thít mà đáp.

"Ta không có làm gì cả, chỉ có cùng hắn đi chơi thôi"

Nghe mấy từ đi chơi khiến cho đầu óc Dạ Cổ ong ong quay cuồng.

"Muội với hắn chơi cái gì mà đến mức sắp có luôn hài tử vậy?"

Dạ Cố càng hỏi càng bất lực với cô nàng ngốc nghếch ham chơi này.

"Ta thật sự không làm gì cả, ta chỉ làm mấy việc đơn giản giống như huynh và Tuyền ca thôi"

Giống như huynh và Tuyền ca? Nghe câu này Dạ Cố bắt đầu ngẩng ra.

"Làm mấy việc giống ta?"

Bạch Dương gật đầu, Dạ Cố lại gặng hỏi tiếp.

"Cụ thể là làm gì?"

Lúc này Bạch Dương đã nín, giọng nói có phần hơi nghẹn lại vì khóc nhiều.

"Ta làm giống như lúc huynh và Tuyền ở trên núi"

Nghe đến đây Dạ Cố giật mình hoảng hốt, không tin vào mình nữa gấp gáp hỏi.

"Muội biết đó là cái gì không mà lại làm nó? Còn nữa sao muội lại thấy được ta và Tịch Trác Tuyền làm việc đó."

Bạch Dương thấy Dạ Cố có phần gấp gáp liền không che giấu mà kể.

"Hôm đó ta vì chán quá nên đi dạo, vì mãi ngắm cảnh nên ta đến chỗ phòng huynh lúc nào không hay. Lúc đó ta nghe thấy giọng huynh khóc không kìm được tò mò nên đã hé cửa sổ xem, ta thấy bên trong huynh và Tuyền ca đang ôm nhau rồi còn..."

Nói đến đây đột nhiên Dạ Cố bất chấp thân thể đang bị thương mà ngồi bật dậy lấy tay bịt miệng Bạch Dương lại, khuôn mặt đỏ ứng mà nói.

"Không cần miêu tả khúc này, nói khúc sau là được"

Bạch Dương khó hiểu nhưng cũng chấp thuận ừm một tiếng rồi nói tiếp.

"Sau đó ta mãi nhìn thì bất chợt Mặc Ngõa ca ca xuất hiện kéo ta đi, ta hỏi thì huynh ấy nói là do huynh và Tuyền ca thích nhau quá nên làm như vậy để thể hiện thành ý cho nhau. Sau đó đại hôn của tỷ tỷ ta đến, Mặc Ngõa ca ca uống một chút rượu sau đó ta kéo huynh ấy đi chơi. Được một lát huynh ấy bảo hơi khó chịu kêu ta đưa về phòng. Sau khi về phòng hắn bảo là hắn thích ta muốn thể hiện thành ý với ta."

"Muội đồng ý với hắn"

Bạch Dương gật đầu

"Vì ta cũng thích ca ca xinh đẹp, sau đó mấy việc ta không biết ca ca đều dạy ta. Hắn còn dặn ta không được nói cho người khác biết không thì hắn sẽ giận không quan tâm ta nữa. Huynh cũng đừng nói với hắn là ta đã kể cho huynh nếu không hắn sẽ giận ta mất."

Dạ Cố bất lực thở dài ra một hơi.

Chuyến này xong rồi, củ cải mà hắn chăm từ nhỏ đã bị ngưòi ta ăn mất rồi, đã thế còn lòi ra một củ cải con. Đây có được gọi là mua một tặng một không? Vừa có được hung thú thượng cổ lại còn kèm thêm một con nhỏ.

Thấy Dạ Cố im lặng Bạch Dương lại hỏi.

"Ca huynh sao vậy? Thấy không khỏe sau?"

Dạ Cố lắc lắc đầu bất lực căng dặn.

"Bạch Dương chuyện này nhất định không được cho bất kì ai biết có hiểu không? Kể cả phụ thân của muội"

Bạch Dương không khỏi thắc mắc vì sao lại phải giấu liền hỏi.

"Tại sao phải giấu cả phụ thân ta"

"Vì nếu phụ thân muội biết ông ấy sẽ đánh chết ta và Mặc Ngõa đó"

Bạch Dương bị Dạ Cố dọa sợ đến phát ngốc, gật đầu lia lịa.

Sau đó Dạ Cố căng dặn thêm một số thứ quan trọng rồi đuổi Bạch Dương về.Một thời gian sau thì vết thương của Dạ Cố cũng đỡ hơn nhiều, hai ngưòi theo ý của Bạch Hoàng Chu mà cử hành hôn lễ.

Cả hai chỉ làm đơn giản không hề có ý muốn cho những người khác biết, sau hôm đó Bạch Dương cũng được Dạ Cố giảng dạy nhiều việc hơn khiến nàng thông minh hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play