Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân

Edit: Gấu Trắng

Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nệm bị người đè ép xuống, nam nhân nhích lại gần, đem cậu ôm vào trong ngực.

Khương Lạc Lạc buồn ngủ tới mức chỉ có thể hí mắt, khi nhìn đến mi của nam nhân hơi nhăn lại thì bỗng nhiên tỉnh táo.

Loại biểu tình khinh thường chúng sinh này, chỉ có thể là bá tổng Phó Đình Xuyên, không sai được.

Quả nhiên, bá tổng mở miệng liền mang theo cảm giác bất mãn từ trên cao nhìn xuống: “Khương Lạc Lạc, tôi nuôi em, là để em ngủ thoải mái dễ chịu rồi ném tôi tới phòng cho khách sao?”

Khương Lạc Lạc chớp chớp mắt, lông mi dài run run, con ngươi trong trẻo như đựng đầy nước, giống như mèo con đột nhiên bị dẫm đuôi trong lúc ngủ mơ, có chút đáng thương vô tội.

Đối với gương mặt này, Phó Đình Xuyên hơi hơi hé miệng, muốn răn dạy cậu, hắn duỗi tay nhét đầu trong ổ chăn vào trong lồng ngực hắn, cứng rắn mà chuyển đề tài.

“Được rồi, trời còn sớm, để tôi ôm em ngủ một lát.”

Khương Lạc Lạc ngáp một cái nho nhỏ, ngoan ngoãn tới gần trong lồng ngực hắn, ngủ.

Phó Đình Xuyên không buồn ngủ chút nào.

Lúc tỉnh lại trong phòng cho khách, đầu hắn ngây ngốc, mở to mắt không biết mình ở đâu, còn tưởng rằng mình bị bắt cóc.

Đẩy cửa đi ra ngoài thì mới biết được mình đang ở biệt thự bên này.

Hắn có thói ở sạch, ăn, mặc, ở, đi lại đều có yêu cầu cao, nơi như phòng cho khách này, chắc chắn hắn sẽ không tới.

Càng nghĩ càng giận, đặc biệt là khi đẩy cửa vào phòng nhìn thấy người đang ngủ ngon trong chăn, hắn cảm thấy tức giận đến mức phổi muốn nổ tung vì Khương Lạc Lạc.

Nhưng khi xốc chăn lên nhìn thấy gương mặt này, trong lồng ngực sôi trào lửa giận như bị tạt một xô nước lạnh, rầu rĩ lại không thể giải tỏa.

Khương Lạc Lạc bị cảm giác đụng chạm ở đùi doạ tỉnh, cậu mở to mắt, Phó Đình Xuyên nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt rối rắm, như là đã nhìn rất lâu.

Thấy cậu tỉnh lại, sắc mặt mới tốt hơn một chút, thuận thế bế Khương Lạc Lạc lên ngồi trên người hắn, Khương Lạc Lạc sợ tới mức run cả người.

Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ, Phó Đình Xuyên như bị cậu chọc cười, “Cũng không phải lần đầu tiên thấy nó, phản ứng lớn như vậy làm gì?”

Hắn nói chuyện, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc “Trong khoảng thời gian này được tôi nuôi không tồi, so với trước kia thì hoạt bát hơn nhiều.”

Hai chân Khương Lạc Lạc nhũn ra, thử ngắt lời hắn: “ Thật ra…… thật ra trước kia tôi xinh đẹp sẵn rồi! Bằng không thử tìm ảnh chụp trước kia của tôi, rất xinh đẹp rất xinh đẹp!”

Nói xong liền duỗi tay qua bên kia tìm điện thoại, cẳng chân thử thăm dò bắt đầu bò ra bên ngoài.

Bàn tay to túm mắt cá chân cậu kéo trở về, giọng nói khàn mang theo nụ cười có chút chờ mong: “Không cần, để chút thời gian, làm chuyện có ý nghĩa hơn đi.”

Hai tay Khương Lạc Lạc bị ấn trên gối đầu, Phó Đình Xuyên cúi đầu hôn chóp mũi cậu, “Em ngoan một chút, nghe lời.”

Hô hấp nóng rực từ bên tai lan tràn đến sườn cổ, thiêu đốt chiếc cổ trắng nõn của đối phương thành mảnh phấn hồng.

Phó Đình Xuyên cắn xương quai xanh tinh tế của cậu, Khương Lạc Lạc run lên một chút, Phó Đình Xuyên dừng lại hôn cái trán cậu, ngón tay to rộng bóp eo thon của đối phương kéo vào lồng ngực mình.

Khương Lạc Lạc đỏ mặt, ngón tay nắm chặt cổ áo hắn, nhỏ giọng xin tha: “Em, em còn đau……”

Phó Đình Xuyên lấp kín miệng cậu “Lần này sẽ làm em thoải mái.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play