Dương Tước Tước nhìn sắc mặt Đổng y trắng bệch ngay giữa ngày hè, môi còn có chút xanh tím, tóc tai lộn xộn trên đầu, hai mắt thất thần nhìn cô.

Cô lo lắng tiến lên một bước, thời điểm chạm vào đối phương, thì thấy Đổng y như bị kinh sợ, hơi lui về sau một bước, nhưng trong khoảnh khắc đó Dương Tước Tước vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người đổng y.

Cô chà xát đầu ngón tay lo lắng dò hỏi: "Y Y, có phải cậu không thoải mái trong người không, cuối cùng thì tối qua cậu đã đi đâu, làm mình lo lắng muốn chết."

Đổng Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Dương Tước Tước, hình như là đang nhận biết cô là ai, đôi mắt thất thần kia làm người nhìn vào mà sợ hãi, thật lâu sau mới trả lời: "Không có việc gì."

Dương Tước Tước cảm giác cảm xúc của cô ấy không thích hợp, lo lắng cô ấy sẽ bị cảm lạnh vì thế lấy áo ngủ và khăn lông bên giường đổng y đưa đến, rồi nói: "Trước không nói chuyện đó, trên người cậu lạnh như vậy nhanh đi tắm nước nóng chút đi, mình pha cho cậu ly trà gừng."

Đổng y chậm chạp nhận lấy quần áo dương tước tước đưa qua, lại chậm chạp đi vào toilet.

Hai người bạn khác ở chung phòng vừa rồi vẫn luôn không nói gì, thấy Đổng y đã rời khỏi, mới đi đến cạnh Dương Tước Tước, nói nhỏ: "Tước Tước, sao nhìn Y Y như có vẻ không được ổn lắm? Giống như là trúng tà vậy đó."

"Đi đi đi, nói nhăng cuội gì vậy! Chưa thấy người có tâm tình không tốt sao? Đi làm chuyện của các cậu đi!" Dương Tước Tước đẩy hai người ra, rồi ngồi lại vào bàn học của mình, trong lòng cũng có chút sờ sợ, kỳ thực cô cũng cảm thấy dáng vẻ này của Đổng y cực kỳ quái dị.

Lúc Đổng y đi ra, cả người đều ướt sũng, tựa như không cách nào lau khô người, cũng không nghe Dương Tước Tước nói cô đi sấy khô tóc, đã trực tiếp leo thẳng lên giường, che kín chăn không hé một lời.

Dương Tước Tước gọi vài lần cũng chưa được hồi đáp, nghĩ rằng tám phần là Đổng y bị cái gì kích thích ở bên ngoài, hiện tại đã là buổi tối, cô tính sáng hôm sau sẽ đến cổng ký túc của nam sinh Lý Tuấn kia chặn người, cũng là nam sinh mà Đổng y thích, chất vấn tối hôm qua cuối cùng đã làm gì với Đổng y.

Vào đêm, ba người còn lại lần lượt leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, Dương Tước Tước vẫn còn nghĩ đến chuyện hôm sau, nên ngủ cũng không sâu, ngay khi khó khăn lắm cô mới chìm vào giấc ngủ trong lúc nửa tỉnh nửa mê đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai, cô sợ đến mức lập tức từ trên giường bật dậy.

Đèn phòng ngủ đã được bật, dương tước tước thò đầu ra từ sau màn giường, thấy một người bạn cùng phòng đang chạy đến bật đèn, nhìn dáng vẻ như cũng vừa mới tỉnh lại, tầm mắt hai người cùng hướng đến nơi phát ra âm thanh, cũng bị dọa đến hô ra tiếng.

Nhìn thấy Đổng y xõa một đầu tóc dài đang đứng trên ghế, duỗi đầu vào màn giường của người bạn cùng phòng khác nằm cạnh giường Dương Tước Tước, thoạt nhìn đúng thật là đang nhoài người vào trong, thanh âm của người bạn cùng phòng này còn mang theo tiếng khóc nức nở truyền ra từ bên trong.

"Đổng y cậu làm gì đó? Tối khuya rồi, cậu không ngủ mà đứng bên giường nhìn tôi làm gì, có biết làm vậy sẽ hù chết người không! Cậu nhanh ra ngoài cho tôi!"

Bên trong truyền đến tiếng sột soạt, đầu Đổng y giật giật như bị cái gì đập vào, sau đó cô ấy như không có việc gì, rụt đầu ra khỏi cái màn giường kia, mặt không biểu cảm quay về giường của mình, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Một màn này làm Dương Tước Tước cùng người bạn đứng ở cửa đều cảm thấy kinh hoàng, người bạn kia đi đến bên giường ân cần hỏi han: "Chu Tinh, cậu có ổn không?"

Chu Tinh kéo màn giường ra, hai mắt ửng đỏ nói; "Di Nhiên, cậu không biết đâu, Đổng y kia cũng không biết nổi điên cái gì, vừa rồi mình đang định xuống giường đi toilet, kết quả vừa mở mắt ra đã thấy cậu ta đứng ở đây, yên lặng nhìn mình, làm mình bị dọa chết khiếp, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi nữa."

Dương Tước Tước lo lắng nhìn Đổng y bên kia vẫn không đáp lời, Di Nhiên an ủi Chu Tinh một lúc rồi quay qua nói với Dương Tước Tước: "Tước Tước, đêm nay mình ngủ cùng Chu Tinh, chúng ta cũng đừng tắt đèn được chứ? Mình cũng có chút sợ hãi."

"Được, các cậu mau ngủ đi." Dương Tước Tước cũng gật đầu đồng ý đề nghị của Di Nhiên, nhìn cô ấy đi cùng Chu Tinh đến toilet, rồi cô mới nằm lại xuống giường, cảm giác chung quanh đã yên tĩnh trở lại, dù đang buồn ngủ nhưng lại không ngủ được chút nào.

Ngày hôm sau lúc Dương Tước Tước tỉnh dậy, Đổng y vẫn đang nằm trên giường cô ấy, cô mua điểm tâm về đặt trên bàn, gọi vài lần cũng không thấy Đổng y thức dậy, cô còn có việc nên quyết định đến ký túc nam sinh tìm Lý Tuấn trước, muốn từ bên đó hỏi ra chuyện diễn ra vào tối hôm đó.

Cô chạy đến cổng ký túc nam sinh, trùng hợp nhìn thấy nam sinh có quen biết với Lý Tuấn, vì thế cô nhờ nam sinh giúp gọi Lý Tuấn ra, nam sinh kia khó xử lắc đầu nói: "Bạn học à, không phải tôi không giúp cậu, kỳ thực đã hai ngày rồi Lý Tuấn chưa quay về phòng nữa, bọn tôi cũng không biết hiện cậu ấy đang ở đâu nữa."

"Đã hai ngày không về rồi sao? Có phải cậu lừa tôi để bao che cho cậu ta đúng không?" Dương Tước Tước nghi ngờ nhìn nam sinh kia.

Nam sinh kia vội vàng lắc đầu, giải thích: "Bạn học à, cậu không được vu khống cho người tốt, nếu không tin cậu có thể đi hỏi quản lý ký túc xá, xem hai ngày này có nhìn thấy Lý Tuấn trở về không."

Xem ra đúng thật là Lý Tuấn không trở về, vậy cuối cùng thì đêm đó đã xảy ra chuyện gì chứ?

Mấy ngày kế tiếp, bệnh trạng của Đổng y ngày càng nghiêm trọng, cứ đến nửa đêm là lại đi loanh quanh trong phòng, nhìn thấy ai cũng không nói chuyện, ban ngày thì luôn trốn trong giường của mình, mắt thường cũng có thế thấy cô ấy ngày càng gầy yếu đi.

Di Nhiên và Chu Tinh cũng đã sớm không chịu nổi nữa, vào ngày thứ ba hai người đã chạy ra ngoài thuê nhà trọ ở, vì Dương Tước Tước không yên lòng với Đổng y, nên cố chống đỡ.

Nhưng cuối cùng cô chỉ là một cô gái mới lớn, cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp phải tình huống thế này, chỉ đành vừa bất lực, vừa sợ hãi mà mỗi đêm đều không thể yên giấc.

Cho đến hôm kia bệnh trạng của Đổng y có biến hóa mới, dường như cô ấy không còn thỏa mãn việc chỉ loanh quanh trong phòng, cuối cùng sau khi trời tối, lại du đãng qua lại trên hành lang của ký túc, ghé vào cửa phòng người khác có ý muốn đi vào.

Nhiều lần đều là Dương Tước Tước lấy hết can đảm mà kéo cô ấy trở về, cô thật sự không chịu nổi nữa, phải đến câu lạc bộ tâm linh trong trường để nhờ tư vấn, sau vài lần trò chuyện mấy người này đều bị bộ dạng của Đổng y dọa cho mất mật, dù cho nói gì cũng không dám đến gần, lại bị Dương Tước Tước làm phiền đến không còn cách nào, vì thế không biết từ góc nào tìm ra được tấm danh thiếp của Tuân Du Linh, lấy đó để xua Dương Tước Tước đi.

Có thế Dương Tước Tước mới tìm đến nơi này, vốn cô cũng chỉ ôm tâm trạng chữa ngựa chết thành ngựa sống, kết quả lại gặp Kê Hân Tích ở trước hẻm, trực giác nói với cô lần này có thể cô đã đúng rồi.

Tuân Du Linh nghe đến đây, trong lúc ngẩn ngơ nhớ lại dường như thời điểm khi cô mới đến thành phố F, trong một buổi tối có gặp một nhóm sinh viên đi ra ngoài chơi trò thám hiểm, lúc đó đám sinh viên này thiếu chút đã chạm phải quỷ, vì để có danh tiếng mở văn phòng, nên cô không lấy tiền mà chỉ đưa một tấm danh thiếp, kết quả một chút quà mọn cũng không có, bọn họ đều quên hết chuyện đó.

Bây giờ xem ra, làm chuyện tốt vẫn có chút tác dụng, không phải khách hàng đã tìm đến cửa đó sao.

Nhưng có một tiền lệ là Kê Hân Tích chỉ bán mình trả nợ, nên để đảm bảo an toàn Tuân Du Linh cười nói: "Dương Tước Tước đúng không?"

Dương Tước Tước nghe vậy thì lập tức gật gật đầu, có chút khẩn trương nhìn Tuân Du Linh, không biết liệu cô ấy có giúp mình không.

"Tiểu Dương à, cô cũng thấy đó, hiện tại có không ít người làm nghề này chỉ biết khua môi múa mép, khoe khoang sự giàu có, khoe xe, khoe biệt thự, người dựa bản lĩnh thật sự để kiếm cơm giống tôi, thì lại ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn này, ăn uống kham khổ."

"Cho nên vấn đề của cô tôi đã hiểu, trong lòng cũng hiểu rõ đại khái nguyên nhân là gì, nhưng tôi cũng không thể dựa vào tấm lòng mà giúp cô giải quyết vấn đề, tôi cũng cần ủng hộ và cổ vũ, cô hiểu ý tôi chứ?"

Dương Tước Tước nghiêm túc lắng nghe lời Tuân Du Linh nói, nhất thời thấy yên lòng, cô không sợ gì hết chỉ sợ Tuân Du Linh không có biện pháp với việc này, vội mở miệng nói: "Đạo trưởng Tuân cứ yên tâm, tuy tôi không có số tiền lớn, nhưng tiền nhỏ thì vẫn có, chờ khi vấn đề của Y Y được giải quyết, tôi và Y Y vẫn có thể lấy ra được chút tiền."

Tuy cô không biết chuyện này cần bao nhiêu tiền, đến lúc đó vô luận là bao nhiêu, phải giải quyết vấn đề này trước rồi nói, chuyện tiền bạc có thể từ từ nghĩ cách.

Có lời này của Dương Tước Tước, Tuân Du Linh cũng an tâm, cô đứng lên vỗ vỗ vai Dương Tước Tước, từ ngăn kéo lấy ra một tờ giấy đưa cho Dương Tước Tước, rồi nói: "Đây là giấy ủy thác của cô, ký tên vào đi, về số tiền cụ thể, chờ giải quyết xong vấn đề thì dựa theo tình hình thực tế mà thu phí, cô yên tâm, tôi sẽ không tính loạn giá tiền, với cái giá này của tôi cô sẽ không tìm được ở nơi nào khác nữa đâu."

Dương Tước Tước lấy ví tiền trong người ra, dứt khoát ký tên lên giấy, Tuân Du Linh vừa lòng thu hồi tờ giấy, lại nói lời đầy hàm ý: "Tiểu Dương, không phải tôi không tin cô, nhưng để ngừa ngộ nhỡ, tôi có nghĩa vụ nói với cô một tiếng, nếu cô dám lừa tiền của đạo sĩ, thì cô sẽ không muốn biết hậu quả thế nào đâu."

Dương Tước Tước vội vàng gật đầu, ý nói bản thân hiểu rõ.

Kê Hân Tích ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, cô thầm cảm thấy Văn phòng của các cô ngày càng giống như cái động bức ép các cô gái bán dâm vậy.

"Được rồi, con người tôi cũng không thích phô trương, cô cũng đừng gọi đạo trưởng, gọi tên tôi được rồi." Vẻ mặt Tuân Du Linh sáng ngời, hiện tại trong mắt cô Dương Tước Tước như tờ tiền biết đi vậy.

"Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ đến trường học các cô, tranh thủ tốc chiến tốc thắng."

Dương Tước Tước kích động đứng phắt dậy nói: "Thật sao? Bây giờ đi luôn sao? Có trễ quá không, giờ trời cũng đã tối rồi, lúc này Y Y đã bắt đầu có hành vi kỳ quái rồi, ban ngày cậu ấy còn có thể an phận một chút, đôi lúc còn có thể cho chút phản ứng, khi đó lại đi có phải tốt hơn không."

"Cần phải là trời tối, có vài thứ ban ngày cô có muốn thấy cũng không nhất định có thể thấy được." Tuân Du Linh vừa nói, vừa lấy áo khoác trên ghế mặc vào.

"Vậy tôi có cần phải đi cùng không, lúc cô không ở đây nếu có khách đến, tôi cũng có thể tiếp đón một chút." Kê Hân Tích vừa lúc chen miệng vào, cô cũng không phải là Tuân Du Linh, mấy năm này cô cũng rất vất vả vừa mới tránh xa được mấy thứ này một chút, lúc này cũng không muốn lây dính vào.

Tuân Du Linh nhìn Kê Hân Tích, suy xét một chút mới nói: "Không được, cô thân là trợ thủ của tôi, dù sao cũng phải va chạm lấy kinh nghiệm, học hỏi chút nền mống cơ bản, hơn nữa nói không chừng còn có thể tạo được tác dụng mà cô không ngờ đến đâu, nhanh đi thôi."

Kê Hân Tích còn muốn giãy dụa một chút, nhưng thấy ánh mắt Dương Tước Tước đang mong mỏi nhìn mình, cô đành nhận mệnh nhếch môi gật đầu đuổi theo.

"Du Linh này, bây giờ chúng ta trực tiếp đi tìm Y Y sao?" Ra khỏi văn phòng, Dương Tước Tước mới tò mò hỏi.

Tuân Du Linh bỏ linh phù vào túi xách của mình, nói vẻ bí hiểm: "Đúng cũng không đúng, nói là bạn cô, chẳng thà nói là tìm cái vị khách ngoại lai trong cơ thể bạn cô để mà nói chuyện thì đúng hơn."

- ---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play