So với Dương Tước Tước, thì Kê Hân Tích cũng xem như có kinh nghiệm hơn, tuy rằng năng lực này mới được khôi phục chỉ hơn một tháng, nhưng cô cũng không có bao nhiêu kinh sợ, cô quay đầu hỏi: "Vừa nãy đó là?"
Lúc này có tiếng còi xe cứu thương truyền đến từ xa xa, bên chỗ bàn cách các cô không xa đột nhiên bắt đầu xôn xao lên, một nam sinh nói to lên: "U là trời, các cậu xem tin tức chưa? Công trình xây dựng gần trường học vừa mới xảy ra tai nạn, có một người ngã xuống khung thép, người bị đâm xuyên qua cây thép luôn".
"Thật không? Chẳng lẽ xe cứu thương vừa rồi chính là?"
"Trời, người này cũng thật xui xẻo, không biết còn có thể cứu sống được không".
Dương Tước Tước nghe được mấy lời của những người này, cô quay đầu lắp bắp: "Bọn họ sẽ không phải nói, chính, chính là, thứ, chúng ta vừa thấy chứ?"
"À, có đôi khi sẽ có loại tình huống này, tại thời điểm con người tử vong trên cơ bản linh thể sẽ lập tức biến mất, nhưng đôi lúc sẽ có vài người chưa ý thức được bản thân đã mất linh thể, sẽ lưu lại đây một đoạn thời gian ngắn". Tuân Du Linh nhìn cái bàn trước mặt mà nói.
Kê Hân Tích như có vẻ đăm chiêu, lập tức lại kịp phản ứng mà mở miệng: "Ý của cô là, người kia đã..."
Tuân Du Linh gật gật đầu, chỉ có thời điểm tử vong thì linh thể mới có thể ly thể mà tiêu tán, như vậy tất nhiên người vừa rồi đã không còn khả năng sống sót nữa rồi.
Đột nhiên nghe được tin tức như vậy, Dương Tước Tước và Kê Hân Tích cũng không còn sợ hãi và kinh ngạc khi nhìn thấy linh thể vừa rồi nữa, ngược lại còn sinh ra chút thổn thức nhàn nhạt.
Tuân Du Linh nhìn dáng vẻ này của hai người, rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, đứng dậy mở miệng nói: "Sống chết có số, việc này chúng ta không cách nào can thiệp vào được, nghĩ nhiều cũng vô dụng, thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta đi làm chính sự trước đã".
Đã thấy được thực lực, hiện tại Dương Tước Tước thực sự tràn đầy sùng bái Tuân Du Linh, phải nói là trước đó cô còn có chút nghi ngờ, nhưng vào lúc này lại hết sức tin phục, nhanh chóng xách ba lô lên đuổi theo.
Kê Hân Tích nghe vậy cũng đứng dậy, thời điểm đứng dậy lại đột nhiên phát giác bản thân đã nhẹ nhàng hơn không ít, cô cử động thân thể cảm thấy có lẽ là vừa ăn cơm xong, cho nên trên người cũng có sức lực hơn.
Hiện tại đã gần đến mười hai giờ khuya, Dương Tước Tước dẫn hai người đi thẳng một đường đến ký túc xá của nữ sinh, lúc này dì quản lý ký túc đã ngủ, ba người cũng không bị gì ngăn cản.
Phòng ký túc của Dương Tước Tước ở lầu năm, lúc này đèn trên hành lang đều đã tắt, chỉ còn chút ánh sáng le lói từ khe cửa dưới các phòng ngủ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy được sàn nhà.
Kê Hân Tích và Tuân Du Linh đi theo Dương Tước Tước về hướng phòng ngủ, đang đi đột nhiên Dương Tước Tước đi đằng trước bỗng kinh hô lên một tiếng, rồi tức khắc bước nhanh hơn.
Hai người không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân.
Đợi đến khi đến trước cửa phòng, chỉ thấy cửa phòng ngủ đã bị mở ra, bên trong không có một chút dấu vết xáo trộn nào, Dương Tước Tước mở đèn phòng lên, đi vào vòng xung quanh hai vòng, lời nói có chút hoảng loạn: "Không ổn rồi, hình như phòng ngủ của bọn em có trộm, lúc ban ngày khi em ra ngoài vì đề phòng đến tối Y Y sẽ ra ngoài, nên đã khóa trái cửa phòng lại rồi, với sức lực bây giờ của cậu ấy còn không đi nổi nữa là, chắc chắn là có người đã cạy cửa."
Kê Hân Tích nhìn đánh giá xung quanh, cảm thấy sự việc không đúng lắm, cô cúi đầu quan sát cánh cửa được mở ra một nửa, trên lưng toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, mở miệng nói: "Tôi cảm thấy chuyện này không phải là có trộm đột nhập".
Dương Tước Tước nghe vậy thì vòng trở lại nghi hoặc nhìn về phía Kê Hân Tích, Kê Hân Tích muốn khép cửa lại một chút, để Dương Tước Tước nhìn thử, thì thấy trên cánh cửa màu gạo trắng có chi chít những dấu tay máu, lúc này Dương Tước Tước sợ đến mức sắc mặt cũng trắng bệch, liên tục lùi lại mấy bước, mới mở miệng nói: "Đây là, đây là có chuyện gì xảy ra?"
"Trước hết em đừng hoảng, em cũng thấy rồi cạnh bên cánh cửa đều là dấu vết bị cào và cạy cửa, phỏng chừng là người bạn kia của em vì nghĩ biện pháp để đi ra ngoài, thật sự đã lấy tay cạy khóa cửa, với tay của một người bình thường, nếu làm đến mức đó chắc chắn sẽ bị thương, cho nên mới có nhiều dấu tay máu như vậy". Kê Hân Tích chà xát cánh tay, nhớ đến hình ảnh này lại nổi lên một trận không thoải mái, giống như thời điểm làm ra hành động đó hoàn toàn không quan tâm đến đau đớn vậy.
"Vậy hiện tại Y Y đi đâu rồi?" Dương Tước Tước nghe vậy thì từ bỏ ý định đi tìm dì quản lý, mà lo lắng hỏi.
"Nhìn tình hình này là lên lầu rồi". Tuân Du Linh vẫn luôn không nói chuyện đứng ngay đầu cầu thang cất lời.
Dương Tước Tước và Kê Hân Tích đi ra theo, Kê Hân Tích gật đầu đồng ý, Dương Tước Tước nghi hoặc nói: "Sao các chị biết?"
Tuân Du Linh chỉ chỉ vết máu trên vách tường ngay đầu cầu thang, Dương Tước Tước thấy thế thì sáng tỏ rồi lại nói: "Cũng có thể là đi xuống lầu mà, vì sao lại kết luận chắc chắn là lên lầu được."
"Cô lấy lá bùa tôi đưa cô ra nhìn sẽ biết". Tuân Du Linh dẫn đầu bước lên cầu thang, trong tay cầm một tờ bùa màu vàng.
Dương Tước Tước nghe lời lấy lá bùa Tuân Du Linh đã đưa trước đó ra, theo lời mà dán lên mắt trái, nhìn cầu thang tối om, đột nhiên có mấy dấu chân màu đen nhợt nhạt, một đường kéo dài thẳng lên lầu, mà mấy dấu chân đầu bên kia vừa vặn là cửa phòng của các cô, mà dấu chân bên kia đã không còn nhìn rõ được, nhất thời vỡ lẽ ra.
Cô thấy Tuân Du Linh và Kê Hân Tích đã lên lầu, cũng vội vàng đi theo một đường in dấu chân kia, thời điểm đang đi, đột nhiên đụng phải người đi phía trước, cô ngẩng đầu lên nghi hoặc: "Sao lại không đi nữa?"
Dương Tước Tước nhìn thấy Kê Hân Tích ở phía trước đang ra dấu im lặng, sau đó lại chỉ chỉ lên phía trên, Dương Tước Tước nhìn theo ngón tay Kê Hân Tích chỉ, thoạt nhìn cũng không thấy được gì khác lạ, nhưng rất nhanh đã phát hiện sự khác thường.
Chỗ phía tay vịn nơi góc rẽ cầu thang, trong bóng đêm đang ẩn hiện nửa gương mặt, nó đang nhìn về hướng bên này của các cô, gương mặt trắng xanh gầy gộc không phải là Đổng Y thì là ai, nhìn góc độ này chính là đang quỳ rạp trên mặt đất len lén quan sát các cô.
Hình ảnh bất thình lình như vậy, nhất thời Dương Tước Tước há to miệng quên cả phản ứng, tay trái cô còn đang ấn linh phù lên trên mắt, nhìn thấy gương mặt kia đột nhiên xoay tròn 180 độ, cong lên một nụ cười tươi đến đáng sợ, khuôn mặt đầy vẻ dị thường quỷ dị.
(Ed: đêm khuya tưởng tượng ra cảnh này thấy ghê nha)
"A!!!" Dương Tước Tước sợ đến mức lập tức lui chân về, lại quên mất hiện tại các cô đang đứng ngay cầu thang, nhất thời một bước lui về sau này bị hẫng chân, cả người lập tức ngã về sau.
Cũng may Kê Hân Tích tay mắt lanh lẹ, túm được cô lại, lúc này lá bùa Dương Tước Tước dán trên mắt cũng thuận thế buông lỏng ra, trong mắt cô lại khôi phục lại gương mặt với hai má gầy gò của Đổng Y, đang bình tĩnh nhìn về phía các cô, hình như bị hành vi của cô kinh động, hơi rụt trở về, lập tức là một trận tiếng bước chân truyền đến.
"Mới vừa rồi, thứ mới vừa rồi, đàn chị, chị có thấy không? Đó vẫn là Y Y sao?" chân dương tước tước hơi rụng rời bắt lấy cánh tay Kê Hân Tích, cả người run run cất tiếng hỏi.
"Ừm, có thấy, tôi không thể nói cụ thể được, phải hỏi Tuân Du Linh". Kê Hân Tích cũng đang cau mày, nhưng cô cũng không có phản ứng gì lớn, dù sao cô cũng từng nhìn thấy thứ đáng sợ hơn, bấy nhiêu đó cũng đã có được miễn dịch, trong thoáng chốc cô cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở nữa.
"Hai người các cô không sao chứ?" Tuân Du Linh quay đầu dò hỏi hai người Kê Hân Tích, thấy Kê Hân Tích gật gật đầu với mình, cô lập tức nhấc chân đuổi theo.
"Chúng ta cũng phải nhanh chân lên, tầng bên trên chính là sân thượng rồi, em sợ Y Y cậu ấy sẽ xảy ra chuyện mất". Dương Tước Tước trụ vững người lại, mở miệng nói.
Kê Hân Tích nghe vậy thì gật gật đầu, hai người nhanh chóng đuổi theo.
Một đường đi thẳng đến chỗ cuối cầu thang, quả nhiên cửa sân thượng mở toang ra, Kê Hân Tích và Dương Tước Tước bước qua thềm cửa, trong lòng lạnh ngắt.
Hiện tại trên sân thượng ngoài hai người các cô, Tuân Du Linh đứng cách chỗ các cô không xa, mà Đổng Y lại đang đứng ngoài rìa sân thượng, váy ngủ dài qua gối bị gió thổi tung bay như cánh bướm, chỉ cần lui thêm một bước sẽ rơi xuống dưới ngay.
"Y Y, cậu đang làm gì vậy? Nhanh quay lại, như thế rất nguy hiểm!" Có vẻ Dương Tước Tước muốn đi qua, nhưng lại bị Tuân Du Linh đưa tay ra ngăn lại.
"Hừ, cô cũng thật can đảm, cô tính chiếm cứ thân thể người khác như vậy mãi mãi sao?" Tuân Du Linh mở miệng nói chuyện.
Dương Tước Tước lo lắng nhìn Đổng Y, thấy đối phương không lên tiếng đang muốn mở miệng, lại chợt nghe Tuân Du Linh nói: "Cô còn muốn cò kè mặc cả với tôi nữa sao".
Chuyện này, Dương Tước Tước cũng mê man, Kê Hân Tích ở bên cạnh tiến lên trước, chỉ chỉ linh phù trong tay cô, Dương Tước Tước chợt nhớ ra dán lá bùa lên mắt, một giọng nữ bén nhọn truyền ra từ trong thân thể Đổng Y.
"Tôi là được chính cô ta đồng ý, cô còn muốn dùng sức mạnh với tôi sao? Tôi khuyên cô vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao tôi vốn cũng là người chết, nhưng cơ thể này thì không, cô ta vẫn là một thiếu nữ đang tuổi hoa, chắc cô cũng không muốn gánh một mạng người trên lưng đó chứ?"
Dường như cơ thể Đổng Y có hai bóng dáng lờ mờ đè lên nhau, làm người ta cảm giác như có bóng chồng lên, khi nói chuyện thì thân thể hơi nghiêng nghiêng, cứ thế một chân vươn ra ngoài rìa sân thượng, Dương Tước Tước nhìn mà tim như muốn nhảy vọt lên cổ họng: "Du Linh, vậy phải làm sao bây giờ?"
Lúc này tầm mắt Đổng Y rơi lên người Kê Hân Tích, đột nhiên bóng dáng trong thân thể nhanh chóng lung lay, có chút hưng phấn mà mở miệng nói: "Hả? Cô gái nhỏ kia có vẻ có chút đặc biệt, tôi cảm thấy nhìn có chút thích rồi đó".
Nghe vậy, Kê Hân Tích tự động nhíu mày lui về sau một bức, Tuân Du Linh thuận thế bước ra chắn trước mặt Kê Hân Tích, mở miệng nói: "Đừng đánh chủ ý lên nhân viên của tôi, tôi khuyên cô cũng đừng quá ngang ngược, nhìn dáng vẻ của cô hẳn còn chưa hại đến mạng người nào, chỉ cần cô tự mình rời khỏi cơ thể đó, tôi có thể siêu độ cho cô, giúp cô rời khỏi nơi này mà luân hồi chuyển thế".
"Thế nhưng, một khi cô làm cơ thể này bị thương, vậy thì cô chỉ có một con đường chết mà thôi, tôi khuyên cô nên nghĩ thật kỹ, cảm giác linh thể bị luyện hóa không giống với việc xông hơi đâu".
Hiển nhiên linh thể này bị lời của Tuân Du Linh thuyết phục, bóng dáng lay động một trận, mở miệng phản bác: "Dựa vào cái gì tôi lại phải tin cô?"
"Siêu độ cho cô sẽ có lợi cho việc tu hành của tôi, nhìn dáng vẻ này của cô hẳn là thời điểm khi chết tuổi của cô cũng không lớn, chẳng lẽ không muốn rời khỏi đây sao?"
Hiện thời cơ thể Đổng Y đã gầy yếu đến không còn hình người, đôi tay trắng noãn kia cũng đã chi chít vết thương, có vài chỗ đã không còn móng tay, nhìn qua rất khiếp đảm.
Sau một khoảng yên lặng, giọng nữ kia lại vang lên: "Được, tôi có thể đồng ý với cô rời khỏi cơ thể này, nhưng trước đó cô phải giúp tôi làm một việc".
- ---------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT