Edit: Khuynh Lộ

-

Trịnh Hỉ đưa chén thuốc qua, mỉm cười: "Cô nương yên tâm, thuốc này đều là dược liệu tốt nhất, không tổn thương thân thể."

Chén thuốc vẫn luôn được giữ ấm, lúc này đưa tới, còn nóng.

Ô Tuyết Chiêu nhận lấy chén thuốc, cũng không lập tức uống hết.

Chén thuốc này chỉ cần ngửi thôi đã biết là đắng không chịu được.

Kỳ thật, nàng vốn dĩ có thể không uống.

Nhưng nàng cũng không nhiều lời, chờ chén thuốc nguội bớt, uống hết toàn bộ.

Hoàn Sùng Úc có ý muốn đợi đến hừng đông, cho người đưa Ô Tuyết Chiêu trở về.

Ô Tuyết Chiêu lại muốn đi trước, nàng nói: "Di nãi nãi mất ngủ, thần nữ sợ bà ấy nửa đêm không thấy thần nữ, sẽ lo lắng."

Hoàn Sùng Úc là thiên tử, địa vị tôn quý, lại tâm ngoan thủ lạt, mặt lạnh tâm lạnh, trong thiên hạ, còn có cái gì là hắn cần phải đi kiêng kị đây này?

Huống chi chỉ là một cái Ô gia.

Nhưng trong chuyện này hắn cũng có trách nhiệm, liền nghe theo Ô Tuyết Chiêu.

Hoàn Sùng Úc chậm rãi đưa tay, chuẩn. Ra hiệu Trịnh Hỉ sắp xếp người đưa nàng rời đi.

Trịnh Hỉ phân phó người đưa Ô Tuyết Chiêu rời đi, quay trở lại nhìn thấy Hoàn Sùng Úc cầm lấy đao khắc, ngồi trên giường điêu khắc ngọc thạch.

Làm người câm nhiều năm, điêu khắc thành thói quen của Hoàn Sùng Úc.

Trịnh Hỉ đi tới, khom người, nói khẽ: "Hoàng thượng, nên đi ngủ rồi."

Hoàn Sùng Úc tay cầm đao khắc, nhấc mí mắt, tùy ý hỏi Trịnh Hỉ một chút, hời hợt nói: "Nhìn ra chưa?

Trịnh Hỉ sững sờ, nhìn về phía ngọc thạch sơ sơ có hình người, nói: "Ô cô nương?"

Hắn đi theo Hoàn Sùng Úc nhiều năm, đương nhiên biết được, Hoàn Sùng Úc cũng không phải muốn hỏi hắn xem nhìn ngọc thạch giống ai.

Vậy thì là cái gì đây?

Ánh mắt Trịnh Hỉ rơi vào miếng ngọc thạch, hoàng thượng khắc không phải con dấu, hình dáng xinh đẹp, lờ mờ có thể nhận ra hoàng thượng muốn khắc vật sống.

Ước chừng là cùng Ô cô nương có quan hệ.

Để mà nói, cô nương này tựa hồ yên tĩnh đàng hoàng, không có nửa chút tính tình.

Trong nửa năm này, đám đại thần nghĩ trăm phương ngàn kế tặng nữ nhân cho Hoàn Sùng Úc, dung mạo tuyệt mỹ có, người mang tuyệt kỹ ca cơ có, đoan trang quý giá thế gia thiên kim cũng có.

Bọn họ hoặc nịnh nọt hoạt bát, hoặc thận trọng trang trọng.

Nhưng không có một ai là giống Ô Tuyết Chiêu.

Dịu dàng ngoan ngoãn lại vô cầu.

Nói nàng lãnh đạm, vậy cũng không phải, nàng chỉ là trầm tĩnh.

Trầm tĩnh lại không u ám, rất dễ chịu.

Trịnh Hỉ đi theo Hoàn Sùng Úc nhiều năm, mắt thấy qua vô số mấy thứ bẩn thỉu, trong tay cũng đã từng dính máu.

Người bình thường khó được lòng hắn.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn cảm thấy Ô Tuyết Chiêu rất tốt, cũng rất thích Ô Tuyết Chiêu. Hoàng thượng hẳn là cũng không ghét Ô cô nương.

Nhưng. . .

Ô cô nương hình như lại không thích hoàng thượng? ? ?

Đạt được cái kết luận này, Trịnh Hỉ run run một chút.

Lại nhìn kỹ thiên tử, mặt mày lãnh lãnh đạm đạm, tựa hồ cũng không có gì cái gọi là giận dữ.

Hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Với những gì hắn viết về thiên tử, Hoàn Sùng Úc trời sinh tâm đế vương, hình tượng đế vương, hắn cũng không thật sự quan tâm người khác có thích hắn hay không.

So với được người khác thích, hắn càng ưa thích người bên ngoài kính sợ cùng sợ hãi, sau đó thần phục.

-

Ô Tuyết Chiêu tại gia trang ở hai ba ngày, liền trở về Ô gia.

Nàng trước tiên đến thỉnh an Ô lão phu nhân.

Vừa vặn, Ô gia nữ quyến trên cơ bản đều có mặt trong viện lão phu nhân.

Ô lão phu nhân dự định nửa tháng sau, mời các tỷ muội tới gặp nhau.

Các nữ quyến lúc này tập hợp một chỗ chính là để bàn chuyện yến hội.

Ô gia hết thảy có tam phòng, đại phòng cũng là con thứ, đại lão gia cũng được nuôi dưới gối lão phu nhân, mà sinh mẫu đại lão gia chết sớm, đại lão gia từ khi có nhận thức, liền coi lão phu nhân như sinh mẫu.

Quan hệ của hai người cũng rất tốt.

Đại lão gia tiền đồ rất tốt, dù không giống như phụ thân Ô Tuyết Chiêu khi còn bé biểu hiện thông minh, thi đậu công danh muộn, nhưng tính tình ổn trọng, ánh mắt lâu dài, tại Ô gia, rất có uy vọng.

Mặc dù tam lão gia mới là Ô lão phu nhân thân sinh nhi tử, chưởng quản gia quyến lại là đại phòng đại phu nhân Kinh thị.

Việc lo liệu yến hội, chủ yếu vẫn là do Kinh thị phụ trách.

Lão phu nhân có ý tứ là, yến hội lần này không muốn phô trương lãng phí, nhưng phải tinh xảo, có một phong cách riêng.

Trong lòng Kinh thị đã có chủ ý, nàng lấy ra một bản giản lược chương trình ra, tất cả mọi người đều đồng ý.

Tuy nói Ô gia là Kinh thị quản lý nội trạch, nhưng những cô nương đến tuổi, cũng phải đi theo học tập quản lý nội trạch.

Ô Tuyết Chiêu cũng đã đến tuổi học quản lý nội trạch.

Ô lão phu nhân ngoài mặt vẫn là công bằng, bởi vậy giao cho Ô Tuyết Chiêu đi làm một việc: "Ta muốn mượn chiếc quạt lưu ly bình phong của Lâm gia, đến lúc đó mang lên. Con đi tìm Lâm nhị phu nhân mượn đi."

Lâm gia là hàng xóm Ô gia.

Hai nhà đều là thư hương môn đệ, vốn liếng không sai biệt lắm, ngày thường lui tới rất là thân mật, ngẫu nhiên liên hệ, mượn dùng đồ vật, đều có.

Phiến bình phong lưu ly là màu hồng nhạt, tuy nói phẩm chất lưu ly không so được với vật cung đình ngự dụng, nhưng với bọn họ, một cái bình phong lưu ly màu hồng, đúng là khó có được.

Chuyến đi này của Ô Tuyết Chiêu, là thay mặt lão phu nhân, cũng là nhân cơ hội giao hảo với Lâm gia.

Đối với tiểu cô nương mà nói, đây là chuyện tốt.

Nàng liền ấm giọng đáp ứng.

Xế chiều hôm đó, thấy chắc đã qua giờ Lâm nhị phu nhân ngủ trưa, Ô Tuyết Chiêu liền đi mượn.

Lâm nhị phu nhân nghe nói nàng muốn mượn bình phong lưu ly, kinh ngạc nói: "Con không biết sao? Muội muội của con cách đây không lâu đã mượn rồi."

biết Ô gia có yến hội, có thể muốn mượn bình phong, đã sớm chuẩn bị.

Ô Tuyết Chiêu sững sờ, đã bị Ô Uyển Oánh mượn rồi?

Lâm nhị phu nhân cũng dần dần hiểu được.

Hai tỷ muội này không hợp nhau, nghe nói hôn sự của Ô Uyển Oánh, vốn dĩ thuộc về Ô Tuyết Chiêu, nếu không phải kế mẫu Ô Tuyết Chiêu - Lam thị ở giữa cản trở. . . Tóm lại bên trong còn có không ít khúc mắc.

Chỉ sợ là oán hận chất chứa đã lâu.

Ô Uyển Oánh lần này gả cao, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế làm khó Ô Tuyết Chiêu.

Lâm gia dù cùng Ô gia giao hảo, nhưng việc nhà Ô gia, Lâm gia cũng không tiện xen vào.
Huống chi, Ô Uyển Oánh còn gả cao.

Trượng phu Ô Uyển Oánh được sắc phong, liền biến thành thế tử, nàng ta cũng thành thế tử phu nhân.

Từ nay về sau trên con đường này, ai qua được Ô Uyển Oánh về thân phận địa vị đây.

Không nên đắc tội nàng ta.

Lâm nhị phu nhân sắc mặt khó xử nói: "Tuyết Chiêu à, bình phong cũng đã cho mượn. . ."

Ô Tuyết Chiêu cười một tiếng: "Đã cho muội muội mượn, vậy liền không sao."

Lâm nhị phu nhân trên mặt là cười, trong lòng lại nói, không sao chỗ nào cơ chứ.

Ô Tuyết Chiêu đứng dậy, cùng Lâm nhị phu nhân cáo từ.

Lâm nhị phu nhân trong lòng có chút may mắn, may mắn Ô Uyển Oánh sớm đã mượn đi.

Cũng không thể trách bà nịnh hót, thật sự là Trung Cần bá phủ quá cao, người như bọn họ, ở kinh thành khó có thể gặp được.

Nếu như phải chọn,  thật sự không muốn đắc tội Trung Cần bá phủ.

Ô Tuyết Chiêu trở về Ô gia, tại Hành Vu uyển.

Nha hoàn Linh Khê thấy hai tay nàng trống trơn, sau lưng cũng không có người đi theo, hỏi: "Cô nương, bình phong đâu?"

Linh Nguyệt tức giận muốn khóc, hận hận nói: "Trần cô nãi nãi mượn đi!"

Linh Khê phản ứng một chút, mới nhớ tới, cô nương gả ra ngoài gọi cô nãi nãi, Trung Cần bá tước phủ họ Trần, Trần cô nãi nãi chính là Ô Uyển Oánh.

Không biết ai nhanh như vậy đã đem tin tức nói cho Ô Uyến Oánh.

Lần này tốt rồi, chuyện này đã hoàn thành, nhưng không có công lao Ô Tuyết Chiêu.

Ô Tuyết Chiêu vẫn là dáng vẻ đó, núi sắp sập vẫn không thay đổi, ấm ấm cười một tiếng: "Muội ấy muốn mượn thì cứ để cho muội ấy mượn, không có gì quan trọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play