Edit: Khuynh Lộ
-
Ô Tuyết Chiêu đến thỉnh an sớm, bước ra từ trong viện của Ô lão phu nhân, ngẩng đầu nhìn lên, thời tiết thật sáng sủa.
Hôm nay là ngày mùng sáu tháng sáu, theo như hoàng lịch, là ngày tốt.
Cũng là ngày đại hỉ của Ô gia.
Muội muội của nàng Ô Uyển Oánh, ba ngày trước xuất giá, hôm nay cùng phu quân về lại mặt.
Từ trên xuống dưới Ô gia đều vô cùng náo nhiệt.
Trên hành lang, một đám nha hoàn, ma ma bên người Ô Uyển Oánh đi đi lại lại, bước chân vội vàng, đang bận khen thưởng khắp nơi.
Nữ nhi của quan văn Lục phẩm, bay lên trở thành phu nhân của đích thứ tử Trung Cần Bá phủ, trèo được lên cành cao, khen thưởng cũng không ít.
Cực kỳ khí phái.
Ô Tuyết Chiêu sợ bị va chạm, nghiêng người nhường vị trí cho nhóm ma ma.
Nha hoàn thiếp thâncủa nàng, Linh Nguyệt khẽ nói: "Cô nương, người nhường bọn họ làm gì!"
Ô Tuyết Chiêu nhìn bọn hạ nhân đi tới đi lui vô cùng nào nhiệt, ấm giọng nói: "Chúng ta không đi phòng khách xem náo nhiệt nữa, trực tiếp về phòng đi."
Linh Nguyệt "A" một tiếng, còn có chút không phục.
Còn chưa kịp trở về viện, chủ tớ hai người lại đụng phải nha hoàn của Ô Uyển Oánh, Bích Diệp.
Trên mặt Bích Diệp vui mừng hớn hở, hành lễ với Ô Tuyết Chiêu, từ bên trong khay lấy ra một cây trâm bạc, đưa tới cười nói: "Cô nương, đây là phu nhân của nô tì ban thưởng, ai gặp cũng có phần, cô nương cũng nhận lấy đi, về sau hôn sự của cô nương, cũng giống như phu nhân vậy, phải thật thuận lợi."
Linh Nguyệt cười nhạo nói: "Ta lần đầu nhìn thấy nha hoàn thưởng cho chủ tử, đây chính là quy củ của bá phủ mà hai ngày ngươi học được sao?"
"Ngươi!"
Bích Diệp nghẹn một cái, trừng Linh Nguyệt.
Lại nhìn về phía Ô Tuyết Chiêu, chờ nàng lên tiếng giáo huấn Linh Nguyệt.
Phu nhân nhà nàng ta hiện tại là bá phủ thái thái, Ô Tuyết Chiêu có thế nào thì cũng phải nể mặt.
Ô Tuyết Chiêu lại chỉ không mặn không nhạt nói: "Mang đi thưởng hạ nhân đi, Hành Vu uyển không thiếu những thứ này."
Bích Diệp nhẫn nhịn thu tay lại, đáp một tiếng lấy lệ, quay đầu đi thưởng người khác.
Linh Nguyệt liếc mắt, lầu bầu nói: "Gả vào bá phủ mà thôi, tỏ vẻ gì chứ, còn không phải do cô nương không thèm để ý sao."
Phải biết, ngay từ đầu, người mà bá phủ nhìn trúng là cô nương nhà nàng.
Nếu không phải cô nương nhà nàng không vừa ý người ta, làm gì đến lượt một dưỡng nữ như cô ta hưởng lợi.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, nàng lại cảm thấy không cam tâm tình nguyện. Dù sao, bá phủ thứ tử lại sắp biến thành bá phủ thế tử.
Cũng phải nói, Ô Uyển Oánh thật sự rất may mắn.
Nàng cùng bá phủ thứ tử vừa định ra hôn sự, đích trưởng tử liền gặp chuyện.
Dựa theo trình tự lớn nhỏ, vị công tử vừa cùng nàng đính hôn được phong thế tử, ngày sau còn có thể thừa kế tước vị.
Nếu như thuận lợi, về sau nàng chính là thế tử phu nhân tôn quý, bá phủ phu nhân.
Một dưỡng nữ Ô gia xuất thân phổ thông, bình thường đến không thể bình thường hơn, có thể chạm tay đến mối hôn sự như này, là chuyện kỳ diệu nhất cuộc đời nàng.
Linh Nguyệt vạn phần tiếc hận, nếu như cô nương nhà nàng lúc trước gật đầu đáp ứng hôn sự này thì tốt, vậy thì thế tử phu nhân chính là cô nương nhà nàng rồi.
Ô Tuyết Chiêu không biết suy nghĩ trong lòng Linh Nguyệt, sắc mặt bình tĩnh, mang theo Linh Nguyệt trở về viện.
Trở về viện rồi cũng không thể an bình.
Ô Tuyết Chiêu còn chưa uống hết ly trà, Ô Uyển Oánh đã đích thân tìm đến cửa. Ô Uyển Oánh làm dưỡng nữ Ô gia nhiều năm, cẩn thận từng li từng tí. Lần này lại mặt, không nhướng mày bật hơi mới là lạ.
Người khác có thể không thấy phong quang của nàng, riêng Ô Tuyết Chiêu nhất định phải thấy.
Ô Uyển Oánh mang theo một đám ma ma, còn có thật nhiều lễ vật, tiến vào Hành Vu uyển.
Đã là Ô gia dưỡng nữ, dung mạo cũng sẽ không kém, chỉ là đứng chung một chỗ cùng Ô Tuyết Chiêu đại mỹ nhân nổi danh kinh thành liền trở nên ảm đạm phai mờ.
Ô Uyển Oánh vô ý thức nhìn về phía gương mặt khiến người ta kiêng kị của Ô Tuyết Chiêu. Da trắng như tuyết, mày như họa, môi không tô son mà đỏ. Một thân y phục tím nhạt, ngồi ở bên trên giường La Hán, vòng eo tinh tế.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên lông mi Ô Tuyết Chiêu, phảng phất tựa như hoa ngủ đêm khuya, lặng lẽ rủ xuống, khí chất nhã nhặn. Ô Tuyết Chiêu chậm rãi nâng mắt, hai mắt lại tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như kiều hoa thức tỉnh, mị thái tự nhiên, câu hồn đoạt phách.
Mỹ nhân như vậy, mới nhìn liền có cảm giác không dời mắt nổi, nhìn kỹ lại bắt đầu có cảm giác kinh tâm động phách.
Ô Uyển Oánh nhìn nửa ngày, nàng một thân hoa phục, trâm kim mang thúy, nhưng cũng biết mình không bằng một phần mười của Ô Tuyết Chiêu.
Ô Uyển Oánh không khỏi nghĩ đến tình cảnh những năm gần đây cùng Ô Tuyết Chiêu dự tiệc gặp khách, người bên ngoài cho tới bây giờ chỉ có khen Ô Tuyết Chiêu. Không chỉ như thế, người bên ngoài nói còn dung mạo của nàng không thể so với Ô Tuyết Chiêu. Cũng thường có người nói sau này tiền đồ của nàng sẽ không bằng Ô Tuyết Chiêu, cứ như chỉ có Ô Tuyết Chiêu mới xứng đáng gả cho người tốt vậy.
Có nhiều khi Ô Uyển Oánh hoài nghi, phụ thân chịu thu dưỡng nàng, chỉ là để làm nền cho Ô Tuyết Chiêu.
Nhưng bây giờ đã khác.
Có mối hôn sự này, từ trên xuống dưới Ô gia đều vây quanh nàng, ai là lá xanh, ai là hoa hồng, liếc qua là thấy ngay.
Ô Tuyết Chiêu phân phó Linh Nguyệt: "Chuẩn bị trà."
Ô Uyển Oánh ung dung buông xuống rèm tiến đến, nói: "Không cần đâu tỷ tỷ, lão phu nhân đi đứng không tiện, muội cùng phu quân lát chút nữa còn phải thỉnh an lão phu nhân, ngồi một chút liền đi."
Ô Tuyết Chiêu cũng không khách khí với nàng ta, đưa tay ra hiệu Linh Nguyệt không cần pha trà.
Ô Uyển Oánh ngoắc tay, mama nha hoàn đi theo phía sau nối đuôi nhau mà vào, đặt đồ vật trên tay xuống.
Nàng vui vẻ ra mặt ngồi ở một bên khác, nói: "Nghe nha đầu Bích Diệp kia nói, tỷ tỷ không chịu nhận, chắc là tỷ tỷ không vừa ý những đồ chơi nhỏ kia, nên muội đặc biệt chuẩn bị cho tỷ tỷ phần lễ khác."
Lại cầm lấy một kiện vải, kỹ càng giới thiệu: "Phù nguyệt gấm này, mặc lên người lúc đi lại, giống ánh trăng chiếu lên người, tỷ tỷ hẳn là chưa từng gặp qua, nhưng mà không sao, những vật này bá phủ nhiều đến dùng không hết, tỷ tỷ nếu thích, cứ đến bà phủ tìm muội là được."
Nàng lại cầm từng kiện lên, kiên nhẫn nói tiếp.
Còn quan tâm đến cả hôn nhân đại sự của Ô Tuyết Chiêu: "Tỷ tỷ, muội nói như này tỷ cũng đừng bắt bẻ, tỷ năm nay mười tám, đã là cô nương lớn tuổi rồi." Nàng nói: "Có một số việc, đã qua rồi thì bỏ qua đi, hối hận cũng vô dụng."
Đây cũng không phải là một mình nàng nói như vậy, bên ngoài mọi người đều nói như vậy. Mà người bên ngoài nói khó nghe hơn nhiều. Nhất là sau khi nàng cao gả cho bá phủ thế tử. Hôn sự của Ô Tuyết Chiêu, mọi người càng bàn tán say sưa.
Ô Tuyết Chiêu cảm thấy có chút buồn cười. Vị muội muội này của nàng cũng thật có ý tứ, cầm một đống đồ tốt có giá trị không nhỏ đến đưa cho nàng, chỉ là vì trào phúng vài câu.
Cũng không biết là thua lỗ hay là kiếm lời.
Nàng trước nay cũng không hay cười, chỉ khi nghe được câu cuối cùng, mới cười nhạt cười một tiếng, lại đáp đối phương một câu "Ân".
Hôm nay rất đặc thù.
Ô Tuyết Chiêu đã hết kiên nhẫn, không muốn ngồi nghe Ô Uyển Oánh nói nhảm.
Nàng ngước mắt, lòng bàn tay vuốt ve chén trà, chậm rãi hỏi: "Tại sao lại chỉ có một mình muội đến, không đến cùng muội phu sao? Ta cũng nên đi gặp muội phu một lần, cũng là làm quen. . ."
Ô Uyển Oánh sắc mặt trắng bệch, nàng đương nhiên là cố ý không để cho phu quân tới. Phu quân nàng mới đầu cũng là bởi vì nhìn trúng gương mặt này của Ô Tuyết Chiêu, mới sống chết muốn cưới Ô Tuyết Chiêu.
Nàng cũng không dám vừa lại mặt liền để phu quân nhìn thấy Ô Tuyết Chiêu. . .
Lỡ như xảy ra chuyện gì, hôm nay người mất mặt cũng không phải là Ô Tuyết Chiêu, mà là nàng.
Ô Uyển Oánh vội vàng đem đồ vật trong tay buông xuống, miễn cưỡng vui cười nói: "Phu quân đang bồi phụ thân, ồ —— thời gian cũng không còn sớm, muội đi thỉnh an lão phu nhân."
Quay người liền chạy trốn.
Linh Nguyệt: ". . ."
Làm gì có tý dáng vẻ bá phủ thái thái nào.
Linh Nguyệt thậm chí nhịn không được bật cười, "Cô nương, người nhìn nàng ta xem."
Cũng không khác biệt lắm so với lúc còn ở Ô gia.
Tuy nói người ăn mặc khác đi, nhưng quần áo từ đầu đến cuối chỉ có thể trang trí bề ngoài, không trang trí lòng người.
Ô Tuyết Chiêu chợt nhớ tới lúc nàng cùng phu quân Ô Uyển Oánh ngẫu nhiên mới gặp hôm đó.
Hắn ăn mặc nho nhã, trong tay còn cầm quạt Mã Tuấn cao đàm khoát luận, một bộ dáng vẻ học phú ngũ xa.
Nhưng mà vừa mới mở miệng, đến danh tự trên mặt quạt còn đọc sai.
Rõ ràng chỉ là học đòi ra vẻ đệ tử huân quý.
Ô Tuyết Chiêu cự tuyệt mối hôn sự này, không phải là bởi vì đối phương cố làm ra vẻ.
Mà là bởi vì. . . nàng trong một lần ngoài ý muốn bị nam nhân phá thân, đã không còn trong trắng.
Đương nhiên không có khả năng gả vào bá phủ.