Tu hú chiếm tổ, súc vật, thứ ăn cây táo rào cây sung, mỗi câu chửi rủi đều không trùng lặp phát ra từ miệng mà người Lý Mộng Khiết đã gọi là mẹ mười sáu năm trời. Lần đầu nghe thấy là khó có thể tin, lần hai nghe thấy là nghẹn ngào, lần ba nghe được là uất ức, dần dần là chết lặng với mớ cảm xúc tiêu cực như dây nhện bủa vây. Những sợi tơ tuy mỏng manh nhưng khó thấy, không biết nó dính vào đâu trên da thịt để mà gở ra. Cũng giống như tâm tình Lý Mộng Khiết, bản tính thiện lương đã thay đổi không còn một mẩu, chỉ biết chích người.
Cậu ghét nhất là ai chửi mắng mình, nhất là người mà không biết cái quái gì về cậu mà dám ra vẻ hiểu rõ, chỉ trích cậu. Hổ vương mà không phát ra uy lực vồ mồi thì bọn họ tưởng cậu là Hello Kitty đấy à?
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng da thịt va chạm văng vẳng hành lang.
Giang Hành Vân rất có tài chọc chó đấy, biết xoáy đúng trọng tâm vấn đề đưa cậu xuống vực thẳm luôn. Lý Mộng Khiết không phải là kiểu người xúc động thích bạo lực, nhưng vừa hay hắn đáp trúng từ khóa làm cậu đứt mất sợi dây lý trí.
Lý Mộng Khiết tuyệt đối không thích bị so sánh như thú vật, không được giẫm đạp tôn nghiêm của cậu. Có là thần phật cũng không cản được Lý Mộng Khiết muốn đánh chết thằng chó này!
“A! Anh Hành Vân! Lý Mộng Khiết, đừng đánh nữa!” Lý Tiểu Bắc sắp khóc tới nơi rồi, luống cuống tay chân nhìn Lý Mộng Khiết hành hung Giang Hành Vân.
Giang Hành Vân dù sao cũng là bá đạo tổng tài chăm chỉ tập Gym chăm chút dáng vóc, lúc đầu bị cậu đánh bất ngờ quá nên không thủ được. Sau khi ăn vài đường quyền của Lý Mộng Khiết thì cũng đáp trả, chưa có ai đấm hắn thẳng mặt mà còn nguyên lành đâu: “Thằng nhóc bố láo!”
Lý Mộng Khiết nhớ lại rồi.
Giang Hành Vân, chỗ dựa lớn nhất của Lý Tiểu Bắc. Tám kiếp, kiếp nào hai người bọn họ cũng được ở bên nhau, giống như vận mệnh được an bài sẵn, dù tình huống gặp nhau có khác biết, chung cuộc luôn là ở bên nhau. Cậu đã từng rất rất ghen tị với Lý Tiểu Bắc, không những có người nhà thương yêu còn có một người bạn đời cưng chiều hết mực, cậu chẳng qua chỉ là một cái bóng sống khuất sao ánh hào quang của Lý Tiểu Bắc.
Tốt thật đấy, giá như mà cũng có người yêu một mình cậu như vậy, chỉ một người thôi cũng đủ.
Lý Mộng Khiết đã từng ước gì mình có thể biến thành Lý Tiểu Bắc. Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cùng một nơi với nhau, tại sao cậu ta có thể hạnh phúc tới vậy? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!
“…Ha ha.”
Lý Mộng Khiết cong môi cười.
Bây giờ nghĩ lại, những suy nghĩ xấu xí đó đúng là ấu trĩ thật. Lý Mộng Khiết không còn ước ôi cái điều ngây thơ như thế nữa. Ước gì cơ đấy, nguyện vọng chỉ trở thành hiện thực khi chính bản thân mình cố gắng thực hiện nó, cậu đã học được một điều.
Cần gì phải ghen tị hâm mộ rồi ghen ghét hạnh phúc của kẻ thù, chỉ cần giẫm nát cái hạnh phúc đó trong lòng bàn chân là được rồi. Chỉ cần bọn họ đau khổ, thì cậu vô cùng hạnh phúc!
Bốp chát!
Lý Mộng Khiết bị Chu Hành Vân nâng đầu gối đá văng ra, đụng phải cạnh tường, hắn chân dài hơn cậu, lại không phải là công phu mèo cào hơn đám lưu manh hôm bữa, bị đá trúng phần bụng mềm đúng là đau điếng người, lại còn vừa mới ăn xong, bên trong cồn cào ray rứt. Cậu đánh giá thấp Giang Hành Vân rồi, còn tưởng đâu hắn ta chỉ ngồi văn phòng xơi nước thì không luyện quyền chứ.
Giang Hành Vân cũng không khá khẩm hơn là mấy, cậu ác lắm, toàn lựa mặt hoặc ngay giữa háng mà đấm đá, bị đánh cho sưng vù mặt, bầm tím một bên mắt, rụng vài cái răng, một miệng đầy máu. Lý Mộng Khiết khốn kiếp, làm hắn mất hình tượng trước mặt người thương.
Lý Mộng Khiết dựa tường đứng lên, ôm một bên hông, quả nhiên sau khi ăn xong không nên vận động mạnh mà, sốc hông rồi.
Giang Hành Vân chớp lấy thời cơ lao đến, khí thế hung hãn, thề muốn đấm cho cậu răng rơi đầy đất: “Lý Mộng Khiết!”
Tiếng xé gió trước mặt, Lý Mộng Khiết thò tay vào túi, lúc nãy cậu có chôm một bộ dao nĩa của nhà hàng vì muốn đem về nghiên cứu, nhưng không ngờ vừa hay lúc này lại dùng được. Chẳng lẽ trọng sinh nhiều quá nên học được chiêu tiên tri rồi?
Rầm!
Lý Mộng Khiết còn chưa móc ra hết con dao thì Giang Hành Vân đã bị ai đó đạp cho bật ngửa, có tiếng bước chân, cùng tiếng nói chuyện của ai đó.
“Mộng Khiết à, em không sao chứ?!” Nghe tiếng thì chắc là Lý Thiệu Tây.
“…” Nhìn mà không biết hả còn hỏi này hỏi nọ, đui vừa thôi. Lý Mộng Khiết rất muốn nói vậy nhưng sợ mở miệng sẽ nôn ra hết bữa bít tết đắt tiền.
“Bé Mộng Khiết, mới mấy ngày không gặp, em lại gây chuyện nữa rồi à?” Khúc Sở Vân cũng chính là người đã đạp cho Giang Hành Vân một đạp, cứu anh ta một mạng. Hắn đã thấy ánh sáng lóe lên trong túi quần của cậu, bên trong chắc chắn có giấu vũ khí.
Thật tình, mới rời mắt vài ngày, mèo con lại học thói xấu, giấu trộm đồ, phải bị phạt.
Lý Mộng Khiết dựng lông: “…” Tự nhiên lạnh quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT