Dương Trường Miên rút vài tờ giấy ăn, lau dao nĩa rồi đưa qua cho Lý Mộng Khiết, máu bà tám nổi lên: “Cái anh hôm trước đưa tiền cho cậu á, nhìn kĩ thì hai người khá giống nhau.” Lý Thiệu Từ là kiểu đẹp trai ngầu lòi còn Lý Mộng Khiết thì lại khá đáng yêu, không hiểu cậu ta lại cảm thấy hơi giông giống.
Lý Mộng Khiết tiếp nhận, cậu không phải người có tính tò mò nặng, cũng không quan tâm người xa lạ giống ai: “Thế giới mấy chục tỷ người, giống nhau thì có gì đặc biệt đâu.” Ba mẹ ruột đã mất của cậu nghe nói không có họ hàng xa gần gì, lòi ra một anh trai? Không thể nào. Cậu tám kiếp có anh trai, kiếp này không ham hố.
Nhưng Lý Thiệu Từ cũng giúp ích đó chứ, thế mà đồng ý cho cậu đăng bài bóc phốt lên hai công ty truyền thông dưới trướng. Bây giờ hai nhà Lý, Vĩ đang bị cộng đồng mạng ném gạch đá kia kìa. Đổi lại, cậu đã đưa bản án của Lê Hân cho anh ta. Không biết khi biết tin Lê Hân đã bị xâm hại, anh ta sẽ có biểu cảm thế nào đây?
Hai bạn nhỏ hôm nay lãnh lương, thế là hùng vốn vào nhà hàng năm sao ăn một bữa. Ăn món Việt nhiều rồi, nay đổi gió, đi ăn món Tây. Dương Trường Miên lần đầu được ăn ở nhà hàng sang trọng, có chút khiếp đảm nhìn ngó xung quanh. Người vào đây ăn không giàu thì quý, quần áo lụa là, không bù cho hai đứa cậu, nhất là Lý Mộng Khiết áo thun quần đùi.
Nhưng như Khúc Sở Vân đã nói, dù có trùm cái bao tải, Lý Mộng Khiết vẫn cuốn hút như thường.
Miếng bít tết chín 4 phần của Lý Mộng Khiết làm Dương Trường Miên đầu mày nhảy nhảy, miếng thịt hồng rưới thêm nước sốt đặc sệt màu nâu đỏ, có khác gì hiện trường vụ án đâu: “…” Nhìn thôi đã thấy nuốt không trôi vậy mà cậu bạn lại còn ăn ngon lành cho được mới hay.
Kết hợp với khuôn mặt ngây thơ trong trẻo nhưng ác liệt của Lý Mộng Khiết như ăn thịt sống uống máu tươi, còn lộ ra một góc răng: “Sốt này ngon lắm á, ăn thử không?”
Dương Trường Miên nổi da gà, phục vụ bưng món phụ lên cũng da đầu tê dại, bưng mâm xong liền chạy mất hút: “…” Phải đề nghị đầu bếp đổi sốt BBQ thành loại sốt khác ăn kèm!
Bàn kế bên, người phụ nữ vinh hạnh được chứng kiến, xanh mét mặt mày: “…Hay là mình đi chỗ khác ăn đi anh?”
Người đàn ông: “??”
Một bữa ăn tối hoàng tráng bị Dương Trường Miên đẩy nhanh tốc độ ăn không hết gói đem về, nhanh nhẹn tính tiền ra về. Lần sau Lý Mộng Khiết có rủ đi ăn bít tết, cậu ta nhất quyết ngoảnh đầu.
Lý Mộng Khiết bĩu môi nhìn cậu ta đang ấn thang máy, vẫy tay: “Xuống dưới đợi mình trước, mình đi tè cái.”
Dương Trường Miên vừa bước ra khỏi thang máy thì có một đám người bước vào. Cậu ta nhìn lướt qua, dụi mắt muốn nhìn lại lần nữa thì cửa thang máy đã đóng lại rồi: “…” Chắc là nhìn lầm thôi, sao có thể trùng hợp như vậy được.
________
Nhà vệ sinh.
Lý Mộng Khiết xả lũ xong, vặn vòi nước rửa tay, vừa lau tay vừa hiên ngang bước ra khỏi cửa đã gặp ngay cảnh tượng nóng bỏng ôm hôn thắm thiết của Lý Tiểu Bắc và một người đàn ông, cậu nhướng mày: “…” Ối giồi ôi.
Thì ra Lý Tiểu Bắc cũng thích đàn ông.
Nghe tiếng bước chân của cậu, Lý Tiểu Bắc hoảng hốt đẩy người đàn ông ra, lau miệng, hoảng đầy mặt: “Lý, Lý Mộng Khiết?! Cậu thấy rồi?” Nếu Lý Mộng Khiết mà nói lại với người nhà họ Lý, cậu ta chắc chắn sẽ bị bà Lý dạy dỗ.
Lý Mộng Khiết ăn ngay nói thật, bỏ khăn tay vào túi: “Thấy rồi, đặc sắc lắm.”
Người đàn ông không vui nhíu mày, chở che mà ôm gọn Lý Tiểu Bắc vào lòng, lạnh nhạt nhìn cậu: “Lý Mộng Khiết? Tu hú chiếm tổ mà mấy tháng nay đang đồn đại, lấy danh phận của em ở nhà họ Lý mười mấy năm qua là đây đấy à?”
Hắn đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, nhếch miệng: “Thật tầm thường.” Chỉ được mỗi cái bản mặt nhu nhược, gay khí.
Giang Hành Vân là đồng bạn có hợp tác làm ăn với Lý Phong Nam, CEO trẻ tuổi của công ty quỹ quản lý tài chính lớn ở thành phố bên cạnh, qua bên đây để khảo sát thị trường sẵn tiện trải đường qua đây gây dựng cơ nghiệp mới. Có Lý Phong Nam bắt cầu ở giữa nên Lý Tiểu Bắc và hắn ta có nảy sinh chút chuyện ái muội dây dưa mập mờ không rõ.
Lý Tiểu Bắc hoảng hồn, vội kéo ống tay áo hắn ta: “Kìa anh, đừng nói như vậy! Lý Mộng Khiết, ảnh không có ý gì đâu, cậu đừng để trong lòng nha!” Lý Mộng Khiết mà nghe thấy ai mắng cậu là tu hú chiếm tổ là lao vào đập ngay, cậu ta sợ người đàn ông của mình có hại.
Giang Hành Vân còn cho rằng Lý Tiểu Bắc thiện lương nói đỡ cho người đã cướp lấy thân phận của cậu ta, càng đau lòng cho cậu ta: “Ý của anh chính là như vậy đó! Em làm gì phải khách sáo với cậu ta như vậy? Dì Lý cũng nói cậu ta là đồ ăn cháo đá bát, bạch nhãn lang, thứ súc vật chứ con người gì-”
Bốp!
“Mày nói nhiều quá đó thằng chó, không cần cái miệng nữa?” Lý Mộng Khiết nét mặt như tích mực, giáng cho một cú vào mồm.
“Cái miệng hại cái thân, xàm xí ít thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT