Trước đây, mỗi lần đến Đông Cung, Giang cô nương thường hay ở lại tây sương phòng nghỉ ngơi, chỗ đó cũng chỉ cách sân viện của điện hạ một bức tường. Ban đêm, điện hạ chong đèn đọc sách, còn có thể nghe thấy âm thanh vui cười nói chuyện bên kia.
Hiện giờ, hình như lại tựa trở về lúc trước.
“Điện hạ, là Giang cô nương.” Chu Thuận nói câu này quá mức dư thừa, Trần Ôn sao có thể không biết là ai? Chờ Chu Thuận quay đầu nhìn lại thì Trần Ôn đã thu hồi tầm mắt, bước tiếp về phía trước.
Chiều hôm mạ sắc mặt hắn một tầng khói mù, nguyên bản gương mặt đã ủ dột, càng là âm trầm đáng sợ.
Trong đình viện, tuyết xác thật đã ngừng rơi.
Trần Ôn bước xuống hành lang, ống ủng đạp trên nền tuyết đọng, lớp băng rõ ràng mỏng đi nhiều, ngọn đèn cách vách chiếu vào như ánh trăng mông lung.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT