Đường bị đóng tuyết nên đi lại khó khăn. Khi tới nhà cũ Thẩm gia, ánh mặt trời vốn nhàn nhạt càng thêm yếu ớt, ánh sáng mỏng manh tới nỗi không soi rõ bóng người.
Thẩm lão phu nhân sắp xếp một quản gia trông coi chỗ này. Ông ta cũng là người tẫn trách (có trách nhiệm), tuyết đóng trước cửa đều được dọn dẹp sạch sẽ, phiến đá xanh trong đình giai khó có được chỗ ngồi khô mát. Giang Chiểu yên tâm bước đi, Ninh Đình An duỗi tay nắm hai khuyên sắt trên cổng nhẹ nhàng đẩy.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cổng mở ra, một cổ dược hương nhàn nhạt xộc vào mũi, dù sân viện bỏ trống, không dùng nhiều năm, cũng vẫn tàn lưu mùi dược liệu.
Giang Chiểu hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào hành lang bên cạnh. Đình viện không tính là lớn, nhưng bố trí lại không giống với sân viện bình thường, thiên về Giang Nam biệt viện, lấy nước nuôi dưỡng cây cỏ hoa lá, hợp với thú vui thôn dã, vô cùng thanh nhã.
Hiển nhiên nhiều năm qua đi, đã hoang phế hơn phân nửa. Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, ngay cả một loạt gốc lê trong sân cũng queo quắt bám đầy tuyết, âu cũng coi như là một vẻ phong cảnh.
Không giống Giang Chiểu nói dối, Ninh Đình An quả thật đã từng tới đây, rõ ràng rất quen cửa quen nẻo. Đi được một đoạn, hai người đổi vị trí. Ninh Đình An đi trước dẫn đường, qua khỏi tiền viện, quẹo trái là phòng luyện dược Thẩm gia trước đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play