Hai ngày sau.
Tuyết dưới chân núi Vạn Thọ Quan cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Giang Chiểu chờ tất cả rời đi hết, bấy giờ nàng mới khởi hành. Khi về đến Giang phủ, tin tức nàng bị từ hôn đã đến tai trên dưới Giang gia.
Giang Chiểu không có phụ mẫu. Nhị phòng chỉ còn mỗi nàng và đệ đệ Giang Hoán.
Mấy năm nay, hai tỷ đệ được lão phu nhân nuôi dưỡng. Vì hôn ước giữa nàng và Thái tử nên thái độ của lão phu nhân với nàng cũng tính là hoà ái, chưa bao giờ trách móc nặng lời.
Đây là lần đầu.
"Trước khi ngươi ra đời thì hôn sự này đã định. Mười bảy năm qua vẫn không có gì, sao gần đến hôn kì, nói lui liền lui?"
Giang Chiểu từ Vạn Thọ Quan trở về, còn chưa kịp vào trong, Giang lão phu nhân đã sớm nghe đồn đãi, trực tiếp ngăn nàng ở cổng, "Hoàng hậu nương nương trước giờ chỉ thân cận với ngươi, ngươi mau tiến cung gặp người, dập đầu nhận sai, cầu xin người tiếp tục mối hôn sự này đi."
Giang Chiểu đứng ở bậc thang trước cổng Giang phủ, gió tuyết táp vào mặt, khuôn mặt lộ dưới áo choàng bị gió thổi đến đỏ bừng.
Trước kia tâm ý của Giang Chiểu đối với mối hôn sự này giống hệt với lão phu nhân.
Rất thích.
Giang lão phu nhân thích vì quyền thế.
Giang Chiểu thích chỉ vì người kia là Trần Ôn hắn mà thôi.
Hai người tuy ý đồ khác biệt nhưng mục đích không hề khác nhau.
Giang lão phu nhân muốn Giang Chiểu lấy lòng Thái tử. Bản thân Giang Chiểu cũng rất vui vẻ nguyện ý.
Đầu tháng dâng dược thiện, cuối tháng tặng điểm tâm.
Sau hai năm cập kê, Giang Chiểu trở thành gương mặt quen thuộc ở Đông cung.
Nửa tháng trước đi Vạn Thọ Quan cầu phúc cũng là chủ ý của lão phu nhân, chẳng may gặp trận đại tuyết lớn nên mọi người mới mắc kẹt ở trên núi,
Giang Chiểu cuối cùng mới nhận ra: dưa hái xanh không ngọt.
"Không đi." Giang Chiểu đứng trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, ánh mắt bình thản, phảng phất có chút lạnh băng ngày tuyết.
Dung mạo Giang Chiểu rất đẹp. Đặt nàng trong một đám người, nhất định nổi bật nhất, tư sắc kinh hồng. Lúc này kết hợp với ánh mắt thanh triệt, mang ý lạnh kia làm lão phu nhân cảm thấy ngỡ ngàng, phảng phất giống như nhìn thấy Giang nhị phu nhân năm đó.
Đáng tiếc một mỹ nhân như thế nhưng lại không lọt vào mắt Thái tử. Trong lúc Giang lão phu nhân còn chưa hồi thần, Giang Chiểu đã bước vào, nhốt mình trong phòng, ai cũng không muốn gặp.
Giang gia nhất thời sốt ruột đến sứt đầu mẻ trán. Đến tối lão phu nhân không nhịn được nữa, xuất lời. Hoặc là tiến cung cầu xin Hoàng hậu nương nương bảo trụ hôn sự này, hoặc là lập tức đến Phù Dung thành Thẩm gia tránh lời ra tiếng vào, miễn cho thư từ hôn đưa qua càng thêm mất mặt.
Hướng đông là Hoàng cung.
Hướng tây là Phù Dung thành Thẩm gia.
Giang Lăng cách Phù Dung thành hơn nửa tháng lộ trình. Hiện tại bây giờ là cuối năm, hẳn nhiên không ai muốn rời nhà vào lúc này. Hơn nữa trời còn đang đổ tuyết lớn, có thể bình an tới Thẩm gia hay không, rất khó nói.- ứng dụng 𝖙y𝖙
Thanh âm bên ngoài Giang Chiểu đều nghe rõ mồn một nhưng nàng vẫn không mở cửa.
Thân thể tựa ở đầu giường, nghe tiếng gió rít đập vào bụi trúc ngoài cửa sổ. Trong phòng ánh nến sáng trưng nhấp nháy lay động, Tố Vân đứng trước mặt nàng, khóc đỏ cả mắt, "Tiểu thư, hay là người tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương đi. Coi như không vì hôn sự của người, tiểu thư hãy xin nương nương ngăn cản lão phu nhân đừng để tiểu thư đi Thẩm gia nữa, được không tiểu thư?" Tố Vân nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở Vạn Thọ Quan, Tố Vân đều chứng kiến hết thảy.
Điện hạ đêm đó đến đưa thuốc nhưng tiểu thư lại không cần.
Tuy nhiên, chân chính khiến tiểu thư tuyệt vọng chính là cây trâm bị Lâm cô nương ném gãy.
Cây trâm là do mẫu thân Giang nhị phu nhân để lại cho nàng. Vậy mà điện hạ một lời giải thích cũng không muốn nghe, trực tiếp khẳng định người gây chuyện là nàng, còn từ hôn.
Tiểu thư sau khi trở về, tuy không nói một lời nhưng từ hôm đó thái độ của nàng đối với Thái tử, Tố Vân có thể nhận ra, tiểu thư không muốn vãn hồi hôn sự này.
Nên các nàng cũng không cầu xin bảo trụ hôn sự, chỉ mong Hoàng hậu nương nương có thể khuyên nhủ lão phu nhân đừng đưa tiểu thư đi Phù Dung thành.
Giang Chiểu không đáp. Nàng nhìn Tố Vân hỏi, "Trước kia ta như thế nào?"
Tố Vân sửng sốt.
Giang Chiểu lại bổ sung, "Thời điểm ta thích Thái tử."
Nói xong cũng không đợi Tố Vân trả lời, nàng ôm chặt đầu gối, lẩm bẩm, "Rất xấu."
"Nếu đều khiến người khác chán ghét, ta làm sao còn tự đi bêu xấu. Sau này, không được nhắc đến chuyện tiến cung nữa." Giang Chiểu liếc nhìn Tố Vân, đuôi mắt đỏ thẫm. - Azi t. Yt ( truyện trên app T𝕪T )
Chính là bởi Hoàng hậu nương nương thích nàng, mới khiến một đám người ganh ghét nàng.
Huống hồ Hoàng hậu nương nương là mẫu thân của Thái tử, sự tình của Giang gia sao có thể nháo đến chỗ người.
Tố Vân không khuyên nữa.
Sau một lúc trầm mặc, Tố Vân đột nhiên cúi đầu hỏi nàng, "Tiểu thư thật sự có thể bỏ được sao?"
Tiểu thư từ nhỏ đã thích Thái tử điện hạ.
Một lần thích là thích đến mười năm.
Lúc còn nhỏ thì trong mắt toàn là sùng bái.
Khi lớn lên thì là nam nữ ái mộ.
Mười năm tình cảm, há có thể nói bỏ là bỏ!?
Giang Chiểu hơi ngẩn ra, cổ họng lại thấy nghẹn uất. Sau một hồi trầm mặc mới nói, "Bỏ được."
-- -- Có gì để mà luyến tiếc chứ!
Suốt mười năm ròng, tình yêu giữa nàng và hắn chỉ là do nàng ảo tưởng, tự bản thân dệt cho mình một giấc mộng đẹp mà nàng mãi đắm chìm trong đó, không chịu tỉnh.
Mãi đến khi nàng nhận ra tim hắn không hề có nàng, tất cả chờ mong cùng vọng tưởng đều biến mất.
Giang Chiểu vùi mặt vào trong khuỷu tay, một đầu tóc đen từ vai rũ xuống, dưới ánh đèn, trông nàng vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Nước mắt Tố Vân lại dâng lên, "Được... tiểu thư, chúng ta không cần cầu xin ai cả. Ngày mai, chúng ta sẽ đi Phù Dung thành."
......
Trong màn đêm âm u, ánh đèn thưa thớt leo lắt, Tố Vân mở cửa phòng, từng bông tuyết theo lực gió táp tới, vốn dĩ đêm qua đã ngừng rơi, không ngờ hôm nay lại càng dữ dội.
Giang chiểu bước đến cửa lại ngoái đầu. Phía sau bình phong, lư hương khói vẫn còn lượn lờ, mọi thứ y hệt thường ngày, Giang Chiểu xoay người, một đường lao thẳng vào trong trời tuyết. Nàng không từ biệt bất cứ ai .
Chỗ của Giang lão phu nhân nàng không dám tới, sợ chọc bà tức giận. Chỗ nhị đệ nàng cũng không dám tới, sợ đệ đệ vì mình hướng tổ mẫu cầu tình.
Nhưng khi nàng đến trước cổng lại thấy đại bá mẫu Ngô thị cùng nhị tỷ tỷ bung dù đứng chờ cạnh xe ngựa.
Ngô thị nhìn thấy tay nải trên tay Tố Vân thì sắc mặt liền thay đổi, "Cô nãi nãi của ta...con...con nghĩ kĩ chưa!?"
Giang Chiểu nhẹ gật đầu.
Thấy vậy, Ngô thị gấp tới nỗi chân bước loạng choạng, " con à, con có biết con bao nhiêu tuổi rồi không?"
Giang Chiểu buông mắt. Tuổi của mình, lẽ nào nàng không biết.
"Mười bảy."
Từ khi biết mình có hôn ước, Giang Chiểu mãi không hiểu tại sao nàng đã mười bảy mà vẫn chưa xuất giá. Nay nàng đã rõ. Nguyên nhân là vì Thái tử không muốn cưới.
Hôn sự vừa lui. Khoan nói đến việc thanh danh của nàng trước nay vốn đã xấu, giờ ngay cả tuổi tác cũng không chiếm được ưu thế.
Ngô thị lo lắng chính là chuyện này.
Tiểu thư của phủ Tể tướng, tuy không đến mức không ai thèm lấy, nhưng điều kiện nghị thân sau này ắt cũng ảnh hưởng nhiều, làm gì có chỗ nào tốt hơn Đông cung.
Ngô thị tận tình khuyên nhủ, "Hoàng hậu nương nương đã từng nói chỉ nhận duy nhất mình con là con dâu, tuy Lâm tiểu thư kia cũng là họ hàng với hoàng hậu nhưng không so được hôn ước giữa con và Thái tử. Ngày sau gả vào Đông cung, con là Thái tử phi, nàng ta cùng lắm chỉ là trắc phi, thấp hơn con, con cần gì phải cùng nàng ta so đo chứ."
Những lời đồn đại bên ngoài, Giang gia trên dưới đều nghe thấy. Tất nhiên, Ngô thị cũng nghe qua.
Nói là Giang Chiểu đánh biểu muội Thái tử, Thái tử che chở biểu muội mới lui hôn.
Ai không tức. Ngô thị cũng tức đến xanh ruột đây.
Nhưng xét lại, cục tức này nuốt xuống được. Nghĩ thoáng một chút, nhà ai không tam thê tứ thiếp, huống chi là hoàng gia.
"Nghe bá mẫu, trước mắt cứ nhịn xuống. Vào cung gặp nương nương, rơi vài giọt nước mắt, nhất định nương nương sẽ đau lòng, chủ trì công đạo cho con."
Mặc Ngô thị dốc tim dốc phổi khuyên bảo, Giang Chiểu vẫn không dao động.
Giang Chiểu nâng dù, để lộ một đôi mắt trong trẻo, "Bá mẫu, người từng nói với con, người khinh thường đồ vật dùng nước mắt đổi lấy."
Đơn giản một câu lại hoàn toàn ngăn chặn một bụng cằn nhằn của Ngô thị. Bà há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không khuyên nữa.
"Tứ muội muội." Giang nhị tiểu thư bước lên trước ôm Giang Chiểu vào lòng. Nàng biết Giang Chiểu rất thích Thái tử. Mở miệng chút là Thái tử thế này, Thái tử thế kia. Người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm... thế mà lại bị từ hôn.
Sau khi trở về từ Vạn Thọ Quan, Giang Chiểu tự nhốt mình trong phòng mấy ngày, nàng đến tìm mãi vẫn không gặp được. Qua một đêm, một bụng lời nói muốn khuyên nàng, không ngờ khi mở miệng lại thốt lên, "Là hắn bị mù."
Nhị tiểu thư vừa nói xong, Ngô thị kinh hoảng dòm ngó xung quanh, quay đầu mắng, "Con đó....coi chừng cái miệng, người kia là Thái tử đó."
Giang Nhiên lại không thu liễm, buông lỏng Giang Chiểu ra, nghẹn cười, "Muội xem, ngay cả nương của tỷ cũng biết kẻ mù kia là Thái tử."
"Ngươi...nha đầu chết tiệt này." Ngô thị tức giận trừng mắt.
Một hồi ầm ĩ, cuối cùng trên mặt Giang Chiểu cũng có ý cười, "Nhị tỷ tỷ, tỷ nhớ chăm sóc tổ mẫu thật tốt."
"Trong nhà nhiều người như vậy, muội không cần bận tâm. Biết muội sắp đi, tỷ đã chuẩn bị xe ngựa giúp muội."
Thông qua cửa xe, Giang Chiểu thấy rõ ràng. Này đâu chỉ là một chiếc xe ngựa, đồ ăn đi đường đều chuẩn bị đầy đủ.
"Tuyết lớn như vầy, chỉ sợ một tháng mới đến nơi. Lỡ như trên đường không có chỗ dừng chân, có những thứ này cũng không sợ đói bụng. Tất cả mọi thứ, tỷ đã thay muội sửa soạn tốt rồi." Giang Nhiên kéo tay nàng, vừa nói vừa đưa nàng lên xe ngựa, "Phù Dung thành khí hậu tốt, dưỡng nhiều người đẹp, biết đâu chuyến này muội lại tìm được lang quân như ý đó chứ!!!"
Giang Nhiên chỉ là an ủi Giang Chiểu. Đặt Thái tử Trần Ôn sang một bên, dáng vẻ, tài trí đều là người đứng đầu. Hơn nữa, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi. Ngày xưa, Giang Chiểu đem hắn tâng lên trời, giờ muốn tìm một người hơn Thái tử, phỏng chừng khó.
"Được." Giang Chiểu hồi đáp.
Đợi đến khi Giang Chiểu lên xe ngựa, buông mành, bánh xe đã lăn, bấy giờ Ngô thị mới nhớ tới, vội đuổi theo hai bước, "Đại tỷ tỷ con cũng đã trở về Phù Dung thành, nếu Thẩm gia đối với con không tốt, nhớ tìm Đại tỷ con, biết chưa?"
"Vâng." Giang Chiểu phất màng che, đỏ mắt.
Nàng không có phụ mẫu nhưng ở Giang gia, ai cũng yêu thương nàng. Đại bá mẫu cũng xem như là một nửa mẫu thân. Tổ mẫu nuôi dưỡng nàng khôn lớn, sao lại không đau lòng nàng cho được. Bất quá muốn dùng việc này để bức nàng. Nhưng chính nàng cũng muốn bức bản thân một phen.
Là nàng muốn đi Phù Dung thành.
Có thể tránh lời đàm tiếu bị từ hôn. Còn có thể buông bỏ người kia triệt để.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hẻm nhỏ Giang gia, bấy giờ nhị công tử mới từ trong cửa vọt ra, đuổi theo Giang Chiểu.
"Tỷ tỷ."
Giang Hoán bắt kịp Giang Chiểu, đứng bên cửa sổ xe ngựa, tay nắm thành đấm, nghiến chặt răng, "Đệ thay tỷ tiến cung cầu Thái tử."
Giang Hoán nói xong, ngực phập phồng, khoé miệng co rút, gần như sắp khóc.
Tỷ tỷ không muốn tiến cung cầu người. Hắn đi.
Chỉ cần là tỷ tỷ thích, hắn sẽ thành toàn cho nàng.
Giang Chiểu lại nở nụ cười, đưa tay ra xoa đầu hắn, "Đệ cầu hắn làm gì. Có cầu được, ta cũng không cần nữa."
Nhìn Giang Hoán ngây người, Giang Chiểu bật cười, "Cữu cữu gửi thư nói sức khỏe ngoại tổ mẫu không tốt, tỷ đến đó thăm người."
Sau một hồi sửng sốt, Giang Hoán mới thì thầm, "Tỷ tỷ, tỷ thật sự..."
Giang Chiểu gật đầu, "ừ."
Giang Hoán không tin.
Giang Chiểu lại cam đoan, "Yên tâm. Tỷ thật sự không thích hắn nữa."
Lúc vừa mới hạ sốt ở Vạn Thọ Quan, sau khi nghe Tố Vân kể lại, Giang Hoán muốn đi tìm Thái tử, nhưng bị Giang Chiểu ngăn lại.
Giang Chiểu nói nàng đã buông xuống. Nhưng khi đó, Giang Hoán nhìn thấy mắt nàng đỏ ửng, hắn biết nàng chỉ đang nói dối.
Hắn hận bản thân quá yếu ớt, không thể chống lưng cho nàng.
Hôn sự là ngự tứ.
Nếu phụ mẫu còn sống, Thái tử sao dễ dàng từ hôn như vậy. Tỷ tỷ cũng không bị người ta ức hiếp đến bậc này.
Nhưng lúc này đây, Giang Hoán nhận thấy trên mặt Giang Chiểu là sự thoải mái. Tựa hồ hoàn toàn buông bỏ.
"Chờ tỷ quay về sẽ mang cho đệ đậu phụ khô mà tổ mẫu làm."
Giang Chiểu hướng hắn cười một tiếng, buông mành, sự chua xót bấy giờ mới hiện lên tròng mắt.
Xe ngựa đã đi được một quãng khá xa, Giang Hoán vẫn đứng trong tuyết dõi theo ngây ngốc.
Trương ma ma đứng nãy giờ trong sân đều nhìn thấy tất cả mọi việc. Bà quay về phòng, hướng lão phu nhân nói, "Người đi rồi. Nhị thiếu gia đuổi theo cũng không ngăn được."
Nghe vậy, tức giận trong lòng lão phu nhân vơi đi một nửa.
"Quả thật tính tình giống y như nương của nó vậy." Bướng bỉnh không ai bằng. Đã thích ai là thích hết ruột gan, bị thương tâm, nói vứt bỏ là vứt bỏ, không một chút do dự.
"Nếu cha mẹ nó còn sống, ta cũng không đến mức ép nó như vậy. Giờ chỉ còn hai tỷ đệ nó, từ nhỏ đã không cha không mẹ, tương lai biết phải dựa vào ai đây? Gả cho Thái tử là lựa chọn tốt nhất. Hoàng hậu nương nương cùng mẫu thân bọn nó khi còn sống là tỷ muội kết nghĩa kim lan, hoàng hậu nhất định sẽ không bạc đãi nó, sẽ chống lưng cho nó. Giang Hoán ngày sau cũng có chỗ dựa."
Giang lão phu nhân nói một hơi, đến những lời cuối cùng thì hai mắt đã ẩm ướt.
"Linh vị kia đặt tại từ đường mấy năm nay, lúc sống tên tuổi hiển hách, chết rồi thì mọi thứ lạnh lẽo, rốt cuộc có đáng giá hay không, trong lòng mình là rõ ràng nhất." Giang lão phu nhân cảm xúc bộc phát, lại nhắc đến phụ mẫu đã mất của Giang Chiểu.
Trương ma ma khuyên nhủ, "Không phải là còn có lão phu nhân người sao?"
"Cái bộ xương già của ta còn gắng gượng được mấy năm chứ!?"
Giang lão phu nhân buồn bực một trận mới lấy lại tinh thần, dặn dò Trương ma ma, “Cho người truyền tin, ven đường chiếu cố Giang tiểu thư tử tế.”
Đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt, miễn cho bực bội trong lòng.