Trên đời có rất nhiều chuyện bản thân không thể nào quyết định được. Khi ấy, người ta luôn dùng phương thức đơn giản nhất để ra quyết định, chẳng hạn như là rút thăm. Sau khi biết mình có thai, đêm đó Ngu Cẩm ở trong khách điếm rút thăm, giữ và không giữ, nàng rút ngay cái ‘ không giữ ’.
Hôm nay, Ngu Cẩm thừa dịp trời tối mà đi ra ngoài. Nàng đến vài hiệu thuốc, nhưng đều không có kết quả. Có lẽ một cô nương đi mua thuốc phá thai quá mức không ổn, Ngu Cẩm lại một thân một mình, thế nên ông chủ hiệu thuốc không bán. Khi trở về, nàng lại tình cờ gặp Lâm Phỉ ở cửa.
Ngu Cẩm nhìn Lâm Phỉ, con ngươi đen như mực như được băng tuyết gột rửa, thanh minh lại băng lãnh. Hai người giằng co nửa khắc, cuối cùng  Ngu Cẩm lấy một thỏi bạc trong tay áo đưa cho Lâm Phỉ, nói, “Thuốc phá thai. Làm phiền ngươi. Số còn lại xem như thù lao.”
Ngu Cẩm không nhìn biểu tình Lâm Phỉ, cũng không để ý danh dự gì đó.
Cô nương ở tuổi này chưa thành hôn đã có thai như nàng, chắc chắn thiên hạ sẽ nhìn bằng ánh mắt không tốt, thậm chí là bêu xấu. Sau này sẽ không còn ai muốn tiếp cận nàng, không còn ai muốn cưới nàng. Ngu Cẩm cũng không rảnh băn khoăn nhiều. Nàng không thèm nghĩ nửa đời sau này nương tựa vào ai, chỉ muốn sống tùy tâm. Quãng đời còn lại nàng chỉ muốn đi khắp đại giang nam bắc, đợi đến lúc đi không nổi nữa, thì tìm một nơi hẻo lánh, mua mấy mẩu ruộng, nếu chẳng may chết đi, nàng cũng không có gì tiếc nuối.
Ít nhất nàng đã từng buông bỏ.
Ngày thứ hai, Lâm Phỉ tới gõ cửa, Ngu Cẩm nhận lấy gói thuốc trong tay hắn, nói một tiếng, “Đa tạ.”, Lâm Phỉ hình như muốn nói gì đó, Ngu Cẩm lại không nhìn hắn, đóng cửa trước khi hắn kịp mở miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play