“Đa tạ mẫu hậu.” Di An cao hứng nhận lấy. Tấm da hồ ly này đúng là cực phẩm hiếm có, trắng tinh như tuyết, không có nửa điểm tạp sắc, sờ vào cực kỳ mềm mại, nếu dùng nó làm một kiện áo choàng mùa đông chẳng những có thể vừa giữ ấm mà còn có thể khiến người nhìn không dời mắt.
Công chúa Ngô quốc không chỉ mỗi mình Di An, lớn lớn bé bé cũng bảy tám người, nàng có thể giành được sủng ái của Hoàng Hậu, xem như cũng có vài phần bản lĩnh, am hiểu nhất là xem mặt đoán ý, a dua nịnh hót.
Bình thường, Hoàng Hậu cũng thích có người vuốt mông ngựa (nịnh nọt), vừa lúc thiếu người tiếp cận Văn Nhạc công chúa, nên để mắt tới nàng. Quả nhiên, Di An không làm Hoàng Hậu thất vọng, lần nào cũng làm việc thỏa đáng. Hoàng Hậu trong lòng cao hứng, gương mặt càng hiền từ nhìn nàng, “Từ trước đến nay, con là người hiểu chuyện, bổn cung lại không có nữ nhi, qua một thời gian nữa, bổn cung sẽ nói với Hoàng Thượng nuôi dưỡng con dưới gối, tương lai cũng sẽ rộng mở hơn.”
Di An không thể tin được nhìn Hoàng Hậu, thấy thần sắc bà không giống là giả, nhất thời cao hứng đến độ hốc mắt ngập nước, vội vàng đứng dậy cảm tạ, “Có thể hiếu kính với mẫu hậu là phúc phận của Di An.”
“Đi đi, bầu bạn với Trần quốc công chúa nhiều một chút. Dù sao con và nàng hợp ý nhau, lúc này nàng nhất định rất thương tâm, cần có người bên cạnh khuyên nhủ.”
Lúc này, trong lòng Hoàng Hậu cũng vô cùng vui sướng.
Trước khi Di An tới, vốn dĩ Hoàng Hậu còn bực bội vì Tĩnh tần. Tĩnh tần núp ở hậu cung bấy lâu, mấy năm nay sống như ni cô trong miếu, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không thấy bà nàng ra mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT