Giang Ngôn Hằng đến viện lão phu nhân thỉnh an trước. Trước khi đi biên cương, người vốn ủ dột, chuyến này trở về bị mài giũa không ít, nên phong thái càng trầm tĩnh hơn, trong mắt cơ hồ không có ánh sáng.
Giang Ngôn Hằng tiến đến phòng lão phu nhân, quỳ trên mặt đất khấu đầu, khiến bà không ngăn được nước mắt. Vừa nhìn, bà liền vội quay đầu đi, đau xót không thôi.
“Trở về là tốt rồi.” Giang lão phu nhân cũng không nhắc đến tình cảnh hiện tại. Các cô nương còn có thể nhìn ra, sao bà lại không biết? Sau khi gả các nàng đi, Giang gia còn lại được mấy người. Tuy nói các nàng đều gả đến nhà có gia thế tốt, con đường tương lai của Giang gia sẽ dễ đi hơn nhiều, thế nhưng Giang gia cũng phải có người đứng ra dẫn đầu mới được.
Chỉ mình Giang Hoán e rằng quá đơn bạc.
Trước đó vài ngày, Văn Nhạc công chúa tổ chức thi đấu ở Đông Giao, hắn thắng chung cuộc. Sau khi trở về, Hoàng Thượng liền được phong thưởng, ngoài ngân lượng ra, còn an bài ở Công Bộ.
Giang gia nhiều thế hệ đều là võ tướng, vì Trần quốc thủ cơ nghiệp trăm năm. Tới thế hệ này, nhân khẩu đột nhiên ít ỏi, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu an bài hắn ở Công Bộ cũng đã suy nghĩ cặn kẽ. Nguyên nhân chính là cầu an ổn, Giang Ngôn Hằng đày đi biên cương, Giang gia cũng chỉ còn lại Giang Hoán, không thể để hắn dính líu đến chiến trường.
Giang Hoán ở Công Bộ quản việc thổ mộc, chức quan ngũ phẩm, đối với công tử gia ở tuổi này như Giang Hoán mà nói, đã xem như là được trọng dụng chưa từng có.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT