Viên Dã đột nhiên lấy điện thoại ra nói với cô: "Lần trước đã quên rồi, nhanh thêm bạn bè nào."

Trần Diêm không muốn có bất kỳ liên lạc nào với họ nữa, nhưng nghĩ kỹ thì trong tình huống này từ chối thì không phù hợp lắm.

Cô đọc số điện thoại của mình.

Viên Dã ghi lại, gọi điện cho cô, điện thoại của cô rung lên một cái, cô nghe thấy Viên Dã nói: "Điện thoại của tôi, người đẹp, lưu lại, Viên trong Viên Thế Khải, Dã trong dã man."

Trần Diêm cúi đầu nhập.

Viên Dã vừa dùng điện thoại nhập vừa hỏi: "Có Wechat không… OK, tìm thấy rồi... Quá mặn, ha ha, có mặn đến vậy không?"

Trần Diêm "ừ" một tiếng: "Muối hạt thô cũ, rất mặn."

Viên Dã cười hì hì: "Không thấy mặn, trông rất tinh tế, nhìn là biết ăn rất ngon."

Trần Diêm: "..."

Cô không nói gì, cúi đầu mở Wechat.

Thật không ngờ lại thấy hai lời mời kết bạn.

"Hi, người đẹp, Viên Dã, nhanh kết bạn nào"

"Chào người đẹp, anh là Diệp Lương Phong"

Trần Diêm quay đầu nhìn người ở hàng trước, người đó cũng tâm linh tương thông, từ gương chiếu hậu trong xe nhìn cô cười một cái.

Trần Diêm lần lượt nhấn đồng ý.

Ngẩng đầu lên, thấy Hàn Tuấn lạnh lùng liếc cô một cái qua gương chiếu hậu.

Trần Diêm cảm thấy mình không hề đắc tội với hắn, sao hắn cứ như là có ý kiến gì với cô vậy, sau đó nghĩ lại.

Thôi, dù sao cũng sẽ không gặp mặt và không có giao lưu gì, muốn làm gì thì làm, thế giới này cũng không xoay quanh cô, có người nhìn cô không vừa mắt cũng là chuyện bình thường.

Trần Diêm nói: "Vào thành phố, thả tôi xuống là được, tôi sẽ tìm một khách sạn để ở qua đêm, ngày mai về trường."

Viên Dã "ah" một tiếng: "Sao vậy, đã cùng nhau ra ngoài rồi, chúng tôi định đến quán bar, quán bar ở đây cực kỳ phóng túng, đi cùng đi, có người đẹp thì có thể được miễn phí."

Trần Diêm hỏi: "Nếu tôi từ chối, các anh sẽ ép tôi phải đi không?"

Viên Dã cười he he: "Nói gì thế, coi chúng tôi là gì vậy, chúng tôi đều là những người có văn hóa, sao có thể?"

Trần Diêm nói: "Vậy tốt, tôi từ chối." Ai thích phóng túng thì phóng túng, tôi không phóng túng.

Viên Dã: "..."

Trần Diêm tiếp tục nói: "Tìm một chỗ thuận tiện để thả tôi xuống, tôi chỉ có một yêu cầu, an toàn là trên hết."

Diệp Lương Phong bỗng nhiên cười, mở miệng: "Nhà anh có một căn hộ gần đây, đôi khi anh đến đó vào cuối tuần, hay là em qua đó ngủ lại một đêm?"

Trần Diêm hỏi: "Có xa không?"

Diệp Lương Phong đáp: "Khoảng mười phút", lại nói với Hàn Tuấn: "Còn nhớ đường không?"

Đối phương trả lời lạnh lùng: "Có."

Viên Dã hỏi: "Căn nhà đó rất rộng, cô có dám ở một mình không? Cần tôi đi cùng không?"

Trần Diêm vẫn chưa trả lời.

Hàn Tuấn đột nhiên mỉa mai: "Cô ta dám đi đường ở nơi hoang vu vào vào ban đêm, còn gì không dám nữa chứ."

Cô phải bình tĩnh, phải đối xử tốt với mọi người, phải sống hòa thuận, nhất là với người lạ, không nên làm lớn chuyện, cô thuận theo nói: "Đúng vậy, tôi dám, từ nhỏ tôi đã là Trần Đại Dũng."

Viên Dã cười: "Trần Đại Dũng, nói thật, sau này có thể thường xuyên gặp nhau không, không cần Hàn thiếu, tôi muốn chơi với cô."

Trần Diêm hỏi: "Khả năng chịu đựng của anh thế nào?"

Anh ta vui vẻ nói: "Tôi nói cho cô nghe, cha tôi xuất thân từ quân đội, rất nghiêm túc, không thể chịu được ai không nghiêm túc. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi bị đánh rất nhiều, nếu đổi một người khác sinh ra trong gia đình tôi, chắc chắn sẽ không ai tích cực, lạc quan, mạnh mẽ giống tôi đâu."

Cô nói: "Tôi hỏi khả năng chịu đựng, không phải khả năng chịu đòn."

Viên Dã cười lớn: "Cũng giống nhau mà, tuyệt vời."

"Vậy thì tốt, tôi trả lời anh thật lòng, tôi thực sự không muốn chơi với anh, sau này hy vọng anh có thể kiềm chế một chút, không có gì thì đừng tìm tôi, chơi với người khác đi."

Viên Dã: "..."

Diệp Lương Phong đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống.

Viên Dã im lặng một lúc, đột nhiên tức giận hỏi: "Diệp Lương Phong, có phải cậu đang lén cười nhạo tôi không?"

Hàn Tuấn lại trả lời thay: "Không, cậu ấy cười thẳng cậu đấy, cứ hở ra là tán tỉnh nhưng luôn bị từ chối."

Viên Dã "khụ" một tiếng, không nói gì nữa.

Thực tế, sau khi bị cô từ chối nhiều lần, anh ta chắc cũng thấy không thú vị khi trêu chọc cô nữa, nên ít nói hơn.

Trần Diêm dựa lưng vào ghế và nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Cô đến Bắc Kinh rồi mới biết được không thể nhìn thấy sao vào ban đêm, ngay cả ở trên núi, cũng chỉ nhìn thấy vài ngôi sao thưa thớt.

So sánh với bầu trời quê nhà của cô, bầu trời mơ mộng và phồn hoa, làm cô ảo tưởng về thế giới. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô từng rất mong chờ đến thành phố Bắc Kinh này, thậm chí cô còn thấy thân thiết với cả sương mù. Sau này… có lẽ sẽ không còn lý do nào để cô cố gắng đến đây nữa.

Khi chiếc xe dừng lại trước cổng một khu dân cư, nhân viên bảo vệ bước ra hỏi han, Trần Diêm mới phát hiện ra, đây thực ra là một khu biệt thự.- ứng dụng 𝖙y𝖙

Bảo vệ nhanh chóng cho xe qua, xe lại chạy thêm vài phút vào bên trong, trước mặt là những căn biệt thự liền kề, tiếp tục chạy về phía sau, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự độc lập.

Diệp Lương Phong mở cửa xe và nói: "Hai cậu đợi tôi trên xe, tôi đưa Trần Diêm vào."

Viên Dã cũng xuống xe, thấy Trần Diêm xuống xe, định nói gì đó, cuối cùng anh ta nói: "Tôi xuống hút thuốc."

Trần Diêm trả lời: "Nhớ dập tắt tàn thuốc."

Diệp Lương Phong trực tiếp cầm lấy ba lô của Trần Diêm, Trần Diêm vừa đi vừa nói: "Không nặng, tôi tự mang là được rồi."

Anh ấy nhắc nhở: "Cẩn thận bậc thang."

Vừa nói xong, cô đã vấp ngã, Diệp Lương Phong mắt nhanh tay lẹ hoặc có thể là đã chuẩn bị sẵn nên đã đỡ cánh tay cô, sau đó anh ấy nói: "Em không phải là người đầu tiên, bà Đường nói sẽ sửa mấy năm rồi, nhưng vẫn chưa làm được."

Trần Diêm hỏi: "Bà Đường là ai?"

Anh ấy trả lời: "Chủ nhà." Dừng một chút: "Mẹ anh."

Trần Diêm: "..."

Diệp Lương Phong quét vân tay vào nhà, bật đèn, lấy hai đôi dép trong tủ giày ở phòng khách ném xuống sàn.

Trần Diêm và anh đều thay giày.

Anh ấy rất chu đáo giới thiệu cho cô về tình hình gia đình: "Bếp ở tầng một, nước uống trực tiếp, nếu muốn uống nước nóng thì phải tự đun, đã hai tháng anh không về rồi, có lẽ trong tủ lạnh không có gì ăn, có thì cũng đừng ăn."

Trần Diêm "ừ" một tiếng.

Anh ấy lại đưa cô lên tầng hai: "Em ở phòng của chị anh đi, phòng của chị ấy có đầy đủ đồ hơn, phòng tắm riêng, em có thể tùy ý dùng mỹ phẩm và đồ ngủ."

Cô hỏi: "Có phòng cho khách bỏ trống không?"

Anh ấy mỉm cười trả lời: "Cứ ở phòng của chị ấy là được." Dừng một lúc lại nghiêm túc xác nhận: "Em có thể ở một mình được không?"

Cô "ừ" một tiếng.

Anh ấy lại mỉm cười bổ sung: "Ba người bọn anh sẽ không đi quá xa, sợ thì gửi tin nhắn cho anh, lát nữa anh sẽ gửi số điện thoại cho em, gọi điện cũng được."

Cô hỏi: "Các anh định chơi cả đêm à?"

Anh ấy lắc đầu: "Không, ba giờ là đóng cửa rồi."

Cũng thật đủ để chơi.

Trần Diêm đưa anh ấy xuống lầu, nhìn anh ấy thay giày ở phòng khách, nói một câu: "Cảm ơn."

Anh ấy quay đầu lại và cười: "Gọi điện nhé."

Mở cửa và đi.

Trần Diêm thực sự thấy anh ấy giống như trên truyền hình, rất lịch sự, rất lễ phép, rất chu đáo, tính cách đặc biệt tốt.

Một người như vậy, lại là người học giỏi, trên trang cá nhân sẽ viết về sự tự giác, sự chăm chỉ, sự khổ luyện của anh ấy, con đường kiên trì của anh ấy, khiến bạn nghĩ rằng anh ấy sẽ có một phong độ trí thức, nổi bật giữa đám đông, điềm tĩnh và khiêm tốn, viết rất nhiều, rất nhiều, chỉ là không viết rằng anh ấy cũng rất thích đi bar trong cuộc sống thực.

Có lẽ cũng không thiếu việc thích tán tỉnh các cô gái.

Trần Diêm tắm rửa xong đi ra, điện thoại có hai tin nhắn mới.

Cô mở ra xem, một cái là số điện thoại của Diệp Lương Phong gửi đến, một cái là yêu cầu kết bạn mới.

Chỉ có hai chữ.

"Hàn Tuấn"

Tại sao chỉ một cái tên đơn giản lại toát ra một cảm giác tự cao tự đại rõ ràng như vậy. Giống như việc hắn đề xuất kết bạn với cô là đang cho cô thể diện vậy.

May mà, cô không cần ai cho thể diện, trực tiếp nhấn vào nút bỏ qua, xóa tin nhắn.

Sau đó, cô gửi một biểu tượng OK cho Diệp Lương Phong.

Vừa trả lời xong, ngay lập tức lại nhận được một yêu cầu kết bạn giống hệt như vậy.

Trần Diêm định bỏ qua lần nữa.

Nhưng điện thoại lại vang lên, một cuộc gọi lạ.

Giữa đêm khuya.

Trần Diêm cảm thấy kỳ lạ, cô nhấc máy, bên đó rất ồn ào, nghe thấy một giọng nam nói: "Là tôi."

Trần Diêm cảm thấy hơi quen tai, nhưng không nhận ra được là ai, cô hỏi: "Anh là ai?"

Hắn nói: "Hàn Tuấn."

Trần Diêm: "..."

Hắn lại nói: "Chấp nhận yêu cầu kết bạn đi."

Nói xong thì cúp máy.

Thật đúng là thế hệ đỏ thứ ba, tính tình vừa khó chịu vừa cứng đầu, lại còn độc đoán đến đáng ghét.

(*) Nguyên văn tác giả để là H三代 có lẽ để tránh kiểm duyệt, theo mình tìm hiểu thì phải là 红三代 (thế hệ đỏ thứ ba: con cháu của những người sáng lập ra Đảng Cộng sản Trung Quốc)

Trần Diêm thực sự không muốn thêm hắn.

Thật sự!

Cuối cùng, vẫn là sự nhượng bộ chiếm thế thượng phong, cô không tình nguyện bấm đồng ý.

Lăn lội cả một ngày, tâm trạng Trần Diêm cũng dịu lại, người cũng mệt mỏi. Chưa kịp suy nghĩ kỹ về hàng loạt chuyện rối ren gần đây, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. - charlene chỉ đăng tải duy nhất tại t y t

Không có lớp học thì có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.

Cô tỉnh dậy mất một lúc lâu mới biết mình đang ở đâu.

Cô cầm điện thoại lên xem giờ, hơn chín giờ, sau khi ngủ đã nhận được rất nhiều thông báo tin nhắn mới.

Cô mở ra xem, phát hiện ra mình đã bị kéo vào một nhóm chat vào lúc nửa đêm, chỉ có bốn người trong nhóm.

Chạy vội (Viên Dã): @Trần Diêm, khóa chặt cửa phòng vào, có người nào đó uống rất nhiều rượu rồi khăng khăng muốn về nhà ngủ.

Che mặt (Hàn Tuấn): ...

Con diều (Diệp Lương Phong): Không say.

Chạy vội: Đừng có đột nhiên về nhà làm cô gái nhỏ giật mình.

Con diều: Không sao, cô ấy là Trần Đại Dũng.

Một giờ sau.

Chạy vội: Ngủ rồi à.

Con diều: Ngủ rồi.

Chạy vội: Chết tiệt, sao cậu biết, cậu vào phòng rồi?

Con diều: Vào phòng thế nào?

Chạy vội: Chết tiệt, già rồi mà không biết xấu hổ.

Che mặt: ……

Con diều: Một loạt biểu cảm Đắc ý + Thiếu đánh.

Trần Diêm không lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi nhóm chat.

Sau đó cô dậy rửa mặt, thay quần áo, rồi nghe thấy có người gõ cửa phòng cô.

Trần Diêm đi tới mở cửa, Diệp Lương Phong đứng ngoài cửa cười với cô, tinh thần trông rất tốt, giống như người đêm qua đi bar, chọc ghẹo trong nhóm chat, quậy phá tới bốn giờ sáng không phải là anh ấy.

Trần Diêm thực sự muốn khen anh ấy một câu: Nhân tài, thật sự rất tài.

Anh ấy cười hỏi: "Đói bụng chưa, anh mua đồ ăn sáng, ra ăn đi."

Trần Diêm đi theo anh ấy xuống lầu, nói: "Giờ này tính là ăn sáng hay ăn trưa?"

Anh ấy nói: "Ăn trưa sớm."

Trong lúc ăn trưa sớm, Trần Diêm hỏi: "Chỗ này cách trường của chúng ta xa không?"

Anh ấy bỏ quả trứng gả đã bóc vỏ vào đĩa trước mặt cô: "Cũng được, anh còn hơi say, lát nữa gọi xe đưa em đến ga tàu."

Trần Diêm nói: "Không cần, tôi đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt là được, đi nhiều chuyến cũng không sao."

Anh ấy cười: "Nơi này nghèo như vậy, làm sao có tàu điện ngầm và xe buýt."

Một nơi nghèo như vậy, không có tàu điện ngầm và xe buýt, nhưng lại có quán bar.

Trần Diêm nói: "Anh tốt quá, còn giúp người khác bóc trứng, còn nữa, tôi không ăn trứng."

Nói rồi, đẩy quả trứng đến trước mặt anh.

Anh ấy cười hỏi: "Trên đời này còn có người không ăn trứng sao?"

Trần Diêm nói: "Nhà tôi từng nuôi trang trại gà, có một năm không bán được trứng gà, mọi người trong nhà không muốn lãng phí, hầu như ai cũng ăn đến phát ngán."

Anh ấy hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ư? Sau đó nhà tôi không nuôi gà nữa, chuyển sang nuôi vịt, kết quả giá thịt gà và trứng gà tăng vọt vào năm sau, chúng tôi còn phải mua trứng gà để ăn."

"Vì vậy em mới học về gây giống?"

"Anh trai à, tôi học về gây giống cây trồng, không phải về phối giống động vật, không liên quan gì đến gà, vịt, lợn."

Anh ấy cười: "Mau ăn nhanh đi."

Sau bữa ăn, Diệp Lương Phong gọi một chiếc taxi đưa cô đến bến xe buýt trung tâm thành phố. Vì xe vẫn phải chở anh ấy về khu cắm trại nên vẫn chạy đồng hồ, Trần Diêm vội vã nói: "Cảm ơn, tạm biệt!" rồi xuống xe.

Diệp Lương Phong nói: "Đợi một lát." rồi cũng xuống xe.

Trần Diêm quay lại nhìn, anh ấy mỉm cười với cô: "Đi đường cẩn thận, sau này có cơ hội thì đi chơi cùng nhau nhé."

Trần Diêm vẫy tay, quay lưng lại anh ấy và đi thẳng.

Trần Diêm trên đường về gọi điện cho Trần Du: "Chị, em và Trần Niệm Bắc đã đoạn tuyệt quan hệ."

Trần Du không hề ngạc nhiên trả lời: "Không sao đâu, em gái, em mất đi một người anh em, nhưng em còn ba chị nữa, chúng ta mới là gia đình thực sự của em, sẽ mãi mãi không rời xa em."

Cô nói: "Em từng cảm thấy cậu ấy đi rồi em không nỡ, hai năm nay còn rất nhớ cậu ấy, có lẽ em có chút thích cậu ấy, lúc gặp lại thì muốn phát triển mối quan hệ ngoài tình thân với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã phát triển với người khác rồi."

Trần Du nói: "Yêu thầm thì có mấy người có thể thành đôi, nếu cả hai bên đều thấy phù hợp thì đã không cần phải yêu thầm. Nhưng em cũng đừng nản lòng, đừng nhụt chí, em gái chị xinh đẹp như vậy, tìm một chàng trai xuất sắc không khó, chị thấy Diệp Lương Phong không tồi, em đã làm quen với cậu ấy rồi, cậu ấy có bạn gái không? Nếu không thì em cứ tán cậu ấy đi."

Cô: "..."

Cô thấy chị gái mình quá thần kì, người khác là bị tuổi trẻ va vào thắt lưng, chị ba cô chắc chắn là bị vẹo lưng khi nhảy múa.

(*) Bị tuổi trẻ va vào thắt lưng: những tổn thương, thất bại thời thanh xuân.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play