Bên ngoài lại náo nhiệt một lúc, rồi nghe thấy Gia Gia nói: “Lương Phong, em có hơi mệt.”

Sau đó Viên Dã nói: “Thôi, giải tán đi, Phùng Kha, cậu đến muộn, hãy ăn thêm với Lương Vũ Đình đi.”

Lương Vũ Đình cười: “Chúng tôi đã ăn rồi, tối nay tôi ở đâu?”

Viên Dã trả lời: “Ba cái lều một cái xe, tùy cậu chọn, có thể chọn ở cùng con gái, hoặc ở chung với Phùng Kha, chúng tôi đều không ngại.”

“Vậy tôi và Gia Gia ngủ trong xe đi.”

Viên Dã trả lời: “Ồ, trong xe có người rồi, trừ khi cậu muốn ở chung với Phùng Kha, nếu vậy tôi sẽ mời người trong xe ra ngoài, rồi cho xe chạy đi xa một chút.”

Phùng Nguyệt mắng: “Cậu uống rượu vào là không còn hình người nữa, Gia Gia, hai người dùng lều đi, tôi và Trần Diêm dùng xe du lịch.”

Sau khi Phùng Nguyệt vào, Trần Diêm quay lưng lại với cô ấy, có lẽ cô ấy nghĩ rằng cô đã ngủ, động tác đều rất nhẹ nhàng, sau một hồi sột soạt, cuối cùng cũng lên giường ngủ.

Trần Diêm không ngủ được, mở mắt ra suy nghĩ.

Khoảng nửa tiếng sau, nghe thấy tiếng thở của Phùng Nguyệt đều đều, nghe thấy bên ngoài dường như không có động tĩnh, cô từ từ đứng dậy, cầm theo ba lô của mình, kéo cửa xe ra, nhảy xuống, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô quyết định rời đi, lúc đến đây, cô nhớ rõ đi theo một con đường ngoằn ngoèo xuống núi đi một đoạn là sẽ lên đường lớn, có thể gặp được taxi trên đường lớn, cô có vài trăm ngàn, cô sẽ xa xỉ một chút, gọi taxi về thành phố.

Ha ha.

Cô đeo ba lô, đi thẳng, cảm thấy mình đi mới đúng là phóng khoáng.

Thực sự buông bỏ.

Trần gia trang nằm dọc theo sườn núi, cô đã từng lên núi và xuống núi vào ban đêm, vậy nên cô có kinh nghiệm, chỉ cần cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Đặc biệt con đường xuống núi này là đường cao tốc, không phải là đường núi, dễ đi hơn nhiều so với con đường sau núi ở Trần gia trang.

Nhưng Trần Diêm đi được mười phút thì bắt đầu hối hận, không có đèn đường khi đi xuống núi, quá tối, quá yên tĩnh. Cô dùng điện thoại để chiếu sáng, an toàn có thể đảm bảo, nhưng nếu gặp phải kẻ xấu thì sao…

Khi đi đường vào ban đêm ở Trần gia trang, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gặp phải kẻ xấu, nhưng ở đây, bỗng dưng cô lại nảy ra suy nghĩ này.

Dù sao, cô đều biết những con chim trong rừng ở Trần gia trang, cũng không đi vào rừng lúc ba giờ sáng, nhưng ở Bắc Kinh, rừng lớn hơn, có đủ loại chim, lại là đêm hôm khuya khoắt.

Chỉ vì tức giận mà cô ra nông nỗi này.

Trần Diêm nhìn điện thoại, quyết định đi thêm hai mươi phút nữa. Nếu đi đến đường lớn thì cô sẽ bắt taxi về, nếu không, cô sẽ quay về theo con đường cũ.

Đã có mục tiêu rõ ràng, cô càng đi nhanh hơn.

Sau mười phút nữa, vẫn không thấy đèn đường của con đường lớn. Cô nghĩ, lúc tới đây, cô đã ngồi xe và nói chuyện phiếm nên cảm thấy rất nhanh đã ra khỏi đường lớn, nhưng thực ra đó chỉ là ảo giác thời gian trôi qua trong lơ đãng.

Trần Diêm nhìn đồng hồ, một giờ ba mươi lăm phút, cô thở dài, quyết định quay về theo con đường cũ.

Cô vừa quay lại được vài bước thì thấy một chiếc xe đang đi đến! Chiếc xe đang bật đèn pha chạy tới, trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe, cô chợt cảnh giác, có ý thức về an toàn. Gặp xe lúc đêm khuya trên con đường này không phải là điều tốt.

Cô đứng lùi về phía lề đường, cố gắng trốn ra ngoài lề đường nhưng chiếc xe chạy quá nhanh, cô không kịp trốn, vì vậy để làm cho mục tiêu nhỏ lại, cô trực tiếp ngồi xổm xuống.

Chiếc xe lao vụt qua, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Có người bên đường!"

Trần Diêm ngẩng đầu lên, chiếc xe đã đi qua đột ngột phanh lại, cửa sổ phía sau mở, một cánh tay chống trên cửa sổ, có một đốm đỏ nhấp nháy trên tay... Có lẽ là đang hút thuốc lá.

Trần Diêm thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhận ra giọng nói này.

Trần Diêm không đợi xe quay lại mà tự mình đứng dậy và đi về phía trước.

Viên Dã ngồi trong xe nhìn cô với vẻ kinh ngạc, rõ ràng anh ta không ngờ rằng người đứng ở ven đường lúc nửa đêm lại chính là cô.

Cô kéo cửa sau nhưng không mở được, Viên Dã mới phản ứng lại, nói: "Hàn thiếu, nhanh lên."

Sau đó anh ta luống cuống mở cửa cho cô từ bên trong, rồi lại ngồi dịch vào trong, ném tàn thuốc lá vừa hút được nửa ra ngoài cửa sổ bên kia.

Trần Diêm nhìn thấy, cô không lên xe mà đóng cửa xe lại.

Viên Dã vội vàng nhảy xuống xe, thấy cô đi vòng ra phía sau xe và giẫm tắt tàn thuốc lá anh ta vừa ném ra chưa tắt.

Viên Dã cảm thấy sững sờ.

Trần Diêm lên xe trong im lặng...

Viên Dã cũng vội vàng chạy lại mở cửa xe và lên xe.

Áp suất trong xe rất thấp, Trần Diêm đang rất tức giận.

Viên Dã thận trọng hỏi: "Này, người đẹp, sao lại ra ngoài một mình lúc nửa đêm vậy, đây là thú vui gì của giới trẻ thế?"

Trần Diêm trả lời: "Các anh cũng vậy mà."

Viên Dã phản ứng quá lên: "Làm sao mà chúng tôi giống cô được, chúng tôi là ba người đàn ông, đi dạo lúc nửa đêm chỉ có chúng tôi dọa người khác, ai dám dọa chúng tôi chứ?"

Trần Diêm lại im lặng.

Viên Dã lại nói: "Cô làm như vậy thật sự khiến người khác hoảng sợ, một cô gái đẹp như cô, giữa đêm khuya, nếu gặp phải người xấu thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được cô đâu? Sao cô ra ngoài mà không có tiếng động gì à, Phùng Nguyệt ngủ cũng quá say rồi, ngày mai nhất định phải phê bình dạy dỗ cô ấy một chút." 

Trần Diêm đột nhiên thấy có chút tủi thân, mắt cô ửng đỏ, không nói gì.

Viên Dã nhìn thấy: "Ồ! Sao lại khóc, tôi chưa nói gì cả, được rồi, không phải cô rất may mắn sao, đúng lúc ba người chúng tôi định xuống núi để uống rượu tiếp, may mà gặp được ba người tốt bụng chúng tôi."- ứng dụng 𝖙y𝖙

Trần Diêm lẩm bẩm trả lời: "Người khác có thể là người tốt nhưng anh thì không, anh ném tàn thuốc lá bừa bãi như vậy trên núi, nếu có cháy thì đó là thảm họa rừng."

Viên Dã "Ha" một tiếng: "Không phải vì tôi gặp cô nên mới hoảng hốt sao? Cô nói xem có cần đến mức này không, Phùng Kha có bạn gái thì có gì to tát?"

Trần Diêm đáp: "Ai muốn làm bạn gái của cậu ta thì làm, sau này cậu ta yêu ai cũng không liên quan gì đến tôi!"

Viên Dã "Phụt" một tiếng cười, nói: "Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi, hóa ra cô đang gặp phải tình trạng tổn thương tình cảm nghiêm trọng."

Trần Diêm trả lời: "Không có."

Viên Dã cười hì hì: "Được rồi, người đẹp, thời buổi này đâu có thiếu đàn ông cho các cô gái đẹp, thời buổi này đàn ông độc thân thì nhiều lắm, cô thích kiểu đàn ông nào thì tôi sẽ giới thiệu cho cô, nếu thật sự không vừa mắt thì không phải còn ba chúng tôi sao, tôi sẽ quyết định cho cô, cô thích người nào thì có thể đưa về ngay trong tối nay.

Nhưng tôi khuyên cô nên chọn tôi, bởi vì tôi thấy cô rất đẹp, hai người bọn họ có thể ánh mắt không giống tôi, có thể cảm thấy cô không đẹp. Cô đừng để lại bị từ chối lần nữa, như vậy thì sẽ càng khó xử."

Trần Diêm tức giận đáp: "Tôi không đẹp sao, mọi người trong làng đều khen tôi xinh đẹp, tương lai có thể lấy được xã trưởng." Các anh ba người đầu trọc này dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không đẹp.

Viên Dã ngạc nhiên, sau đó nhìn hai người phía trước.

Diệp Lương Phong ngồi trên ghế phụ khẽ cười một tiếng.

Người ngồi trên ghế lái, một tay lái xe, một tay đặt trên cửa sổ, có vẻ như đang không tập trung.

Nghe thấy những lời cô nói, không hiểu sao, hắn lại châm chọc hừ một tiếng.

Trần Diêm bị âm thanh hừ lạnh không rõ lý do làm cho tâm trạng càng tồi tệ hơn.

Cô nói: "Anh hừ cái gì?"

Hàn Tuấn lạnh lùng nói: "Đàn ông tìm bạn gái cũng phải xem chỉ số thông minh."

Viên Dã "Ha" một tiếng: "Nói chuyện với một cô gái xinh đẹp mà cậu không thể thu lại cái tính chó của mình được sao."

Mặc dù Viên Dã đã đáp trả tên đó, nhưng Trần Diêm vẫn cảm thấy mình đã bị xúc phạm rất nhiều.

Cô cũng tức giận, khi tức giận thì cô sẽ nói thật: "Chỉ số thông minh của tôi thế nào, không phải tôi chỉ là học trường kém hơn một chút so với các anh sao, các anh ba người, ngoại trừ Diệp Lương Phong là tự mình thi vào Bắc Đại, hai người các anh không phải đều nhờ cha mẹ mà được tuyển sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Viên Dã sửng sốt, một lúc sau mới trả lời: "Cô thật sự đổ oan cho Hàn thiếu rồi, cậu ấy được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nhờ giành giải nhất cuộc thi Vật lý, lần này thật sự không nhờ cha mẹ."

Trần Diêm sững sờ.

Anh ta lại nói: "Tôi cũng không tệ lắm, khi phỏng vấn trong chương trình tuyển sinh tự chủ, người ta phỏng vấn hai mươi phút, giáo viên Thanh Hoa lại bị tôi kéo dài đến nửa tiếng, trực tiếp cho tôi điểm xuất sắc."

Hàn Tuấn đột nhiên nói một câu châm chọc: "Thời buổi này có thể nhờ cha mẹ cũng là một loại năng lực, không giống như cô, chưa lấy chồng mà đã bắt đầu giúp chồng tương lai làm xã trưởng rồi." 

Trần Diêm: "..."

Viên Dã đập vào ghế dựa của hắn: “Thô lỗ quá đấy, cậu không uống rượu mà sao lại nóng tính thế, nói chuyện với người đẹp như thế à, tập trung lái xe của cậu đi, nói nhảm ít thôi.”

Không gì tốt hơn biết sai chịu sửa.

Trần Diêm thành thật thừa nhận lỗi của mình: “Xin lỗi, tôi có mắt chó mới đánh giá thấp người khác.”

Trong xe có một khoảng lặng.

Người ở ghế phụ lại khẽ cười một tiếng.

Viên Dã tức giận: “Lương Phong, câu không nói một câu nào, cười cái rắm.” 

Diệp Lương Phong trả lời: “Không, tôi đang nghe mà, rất thú vị.”

"..."

"Cút đi, cậu nghĩ chúng tôi ở phía sau để kể chuyện cười cho cậu à."

Viên Dã lại hỏi: “Đúng rồi, gặp nhau vài lần rồi mà quên hỏi cô học ở trường nào?”

Trần Diêm trả lời: “Đại học Nông nghiệp.”

Viên Dã ngạc nhiên: “Đại học Nông nghiệp?”

Trần Diêm nghĩ thầm: So với ba trường của các anh, Đại học Nông nghiệp của tôi quả thật không đủ để tự hào. Nhưng đó cũng là thành quả may mắn mà tôi đã gặt hái được sau bốn năm nỗ lực. - charlene

Viên Dã đột nhiên đập vào phía sau ghế lái: “Đại học Nông nghiệp! Không phải mấy hôm trước cậu thường xuyên đến Đại học Nông nghiệp để chơi bóng rổ sao? Cậu nói sân bóng rổ của Đại học Nông nghiệp trống trơn, không có thằng cháu nào tranh giành với cậu.”

Anh ta lại quay sang Trần Diêm: “Anh bạn này không chơi bóng rổ ở trường mình, khu nhà của chúng tôi cũng có sân bóng rổ nhưng cậu ta không chơi. Gần đây, cứ có thời gian rảnh là chạy đến trường của cô để chơi, tôi đặc biệt tò mò liệu các cô gái xinh đẹp ở Đại học Nông nghiệp có nhiều không.”

Trần Diêm vẫn chưa trả lời.

Anh ta lại tự hỏi tự trả lời: “Được rồi, coi như tôi chưa hỏi, nhìn cô là biết rồi, chắc chắn nhiều.”

Trần Diêm nói thật: “Sân bóng rổ của Đại học Nông nghiệp nằm ngay bên cạnh ký túc xá nữ, vì vậy các bạn nam ở Đại học Nông nghiệp rất thích dùng cái cớ chơi bóng rổ để lén lút liếc nhìn các bạn nữ ra vào, sân bóng rổ này khó tranh hơn những trường khác mới đúng.”

Trong xe lại im lặng.

Trần Diêm cảm thấy phía sau ghế lái có chút lạnh lẽo, Diệp Lương Phong lại cười một tiếng.

Viên Dã cũng đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Người đẹp, chúng ta hãy nhường cho Hàn thiếu chút mặt mũi nhé?”

Sau đó lại nói: "Chúng ta không nên bóc mẽ người khác, đắc tội cậu ta không có gì tốt đâu, nếu cậu ta ném ba chúng ta ra đường thì phiền phức lắm, người đẹp, cô học ngành gì?" 

Trần Diêm trả lời: Gây giống.

Viên Dã "Hả?" một tiếng: Cái gì?

Diệp Lương Phong đột nhiên cười và lặp lại câu nói của cô: Gây giống.

Viên Dã nghi hoặc hỏi: "Đây là chuyên ngành gì? Chuyên về điều trị vô sinh à?"

Trần Diêm: "..."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play