Thập Niên 60: Xuyên Qua Dẫn Con Gái Làm Giàu

Chương 2: Bị điện giật


8 tháng


“Đó đều là đều đồ vật đặc trưng của cả một thời đại. Có rất nhiều đồ cung ứng bằng phiếu, không phải cứ muốn là mua được, thậm chí đôi khi phiếu còn chưa chắc đã được ấy.”

“Thời đó tuy nghèo đói nhưng không có nhiều cám dỗ, khoảng cách giàu nghèo chưa lớn, áp lực cuộc sống của người dân thấp, vật giá ổn định nên con người cũng hòa nhã và đơn thuần hơn. Mẹ hâm mộ quãng thời gian đó lắm…”

Triệu Trác Nghiên cảm nhận được nỗi buồn man mác trong từng câu chữ mà Triệu Thu Vãn kể, có lẽ mẹ lại nhớ đến ông ba xấu xa của cô ấy rồi.

Triệu Trác Nghiên lập tức chuyển đề tài:

“Mẹ, mẹ siêu thật đấy, thế mà còn biết nhiều như vậy! Sao siêu thị của mẹ lại kiếm được mấy món đồ này thế?

Ông chủ của mẹ quá ghê gớm! Nhà bà ngoại hồi trước có những món đồ này không mẹ? Hồi nhỏ mẹ được dùng bao giờ chưa?”

Triệu Thu Vãn thoát khỏi viễn cảnh quá khứ, cô thở dài bảo:

“Lúc mẹ con chào đời là thời kỳ đổi mới rồi. Thời cuộc rối loạn vừa kết thúc, nhà nước mở lại kỳ thi tuyển sinh đại học, mở cửa hội nhập nên nền kinh tế thay đổi từng ngày.

Vật phẩm thiết yếu cho cuộc sống ngày một phong phú, rất nhiều đồ dùng xưa cũ đã dần biến mất giữa dòng lịch sử.

Ông bà ngoại con khi ấy cũng thuận theo thời thế đưa đẩy, dẫn mẹ và hai cậu con lên huyện làm buôn bán nhỏ kiếm ít tiền.

Lúc mẹ đến tuổi đi học cũng học trong trường huyện luôn nên có rất nhiều món chưa từng dùng qua, nhờ đọc tiểu thuyết và xem trên ti vi mới biết được.

Về phần sao siêu thị của mẹ gom được đống đồ này thì hình như ông chủ quen biết đạo diễn của một đoàn làm phim, mượn bọn họ để phối hợp với đợt quảng bá lần này đấy.”

Triệu Trác Nghiên: “…”

“Được rồi, mẹ đã kiểm kê xong! Giờ hai mẹ con mình đi hưởng thụ chuyến du lịch tuyệt vời nhân dịp con tốt nghiệp thôi!”

Triệu Thu Vãn vươn vai, sắp xếp gọn gàng lại từng món hàng rồi ký tên vào cuối danh sách vật liệu.

Xong xuôi hết thảy, cô kéo hành lý của mình, vươn tay chuẩn bị tắt đèn khóa cửa rời đi.

Chẳng qua chớp mắt khi Triệu Thu Vãn chạm tay vào công tắc có lẽ đã bị rò điện, điều duy nhất cô cảm nhận được là sự tê dại lan khắp cơ thể, đầu óc cũng theo sau trống rỗng…

Triệu Thu Vãn tỉnh dậy giữa cơn đau nhức nhối, hình như cô bị xô ngã ra đất, eo đau muốn chết rồi đây…

Là ai? Ai dám làm vậy với cô?

Bà cô này cũng bốn mấy tuổi đầu rồi đấy, xương cốt sao chịu nổi cú xô ác ý như vậy hả?

Nếu bị liệt thì cô sống tiếp thế nào đây? Chẳng nhẽ phải liên lụy Trác Nghiên cả đời?

Không được, cô phải tóm kẻ đầu sỏ, bắt người nọ xin lỗi và trả tiền bồi thường, chịu trách nhiệm đến khi mình bình phục mới thôi!

Triệu Thu Vãn theo bản năng tóm chặt lấy chân người cách mình gần nhất…

Vương Nhị Thuận bị ghì không nhúc nhích được, lúc cúi đầu xuống phát hiện chân mình bị bàn tay của “xác chết” Triệu Thu Vãn vô tình bị xô ngã ban nãy tóm lấy thì toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Miệng nuốt khan, lắp ba lắp bắp nói: “Ma! Ma! A, có ma! Cứu mạng với!”

Vương Nhị Thuận vừa la hét vừa cố gắng giãy khỏi tay Triệu Thu Vãn, lồm cồm bò dậy bỏ chạy vào thôn.

Cậu con trai của Vương Nhị Thuận là Vương Đại Ngưu thấy ba mình phát điên bỏ chạy thì khó hiểu không thôi.

Giữa ban ngày ban mặt ma ở đâu ra chứ?

Giờ đang thời điểm bài trừ mê tín dị đoan mà ông ba của mình cứ la hét ma nọ ma kia, bị người trong thôn nghe thấy không biết chừng lại bị gọi lên phê bình.

Kết quả cậu ta vừa quay đầu lại đã bắt gặp cảnh Triệu Thu Vãn chầm chậm nhổm dậy từ tảng đá bên cạnh.

Vương Đại Ngưu hãi đến vãi ra quần: “Cô… Cô… A! Xác chết vùng dậy! Có ma!”

Vương Đại Ngưu cũng loạng choạng bỏ chạy như chó giống ba cậu ta, còn vừa chạy vừa la: “Có ma làng nước ơi…”

Triệu Thu Vãn day phần đầu choáng váng, vịn vào hòn đá bên cạnh để mượn lực đứng lên.

Khốn nạn! Đánh chị đây xong bỏ chạy đúng không?

Xem chị đây có tóm bằng được mi, cho mi táng gia bại sản hay không!


Ngay lúc định xác định đường đi để đuổi theo hai ba con Vương Nhị Thuận, Triệu Thu Vãn chợt sững người.

Trước mắt cô là một con đường mòn đất đá gập ghềnh, rừng cây hai bên rậm lá, xung quanh toàn mồ mả lặng yên nhô lên giữa đất…

Đâu thế này?

Không phải mình vừa mới hoàn thành công việc kiểm hàng xong, chuẩn bị tắt đèn nhà kho để ra bắt taxi đi sân bay với Trác Nghiên?

Sao tự dưng lại trôi đến nơi xa xôi hẻo lánh này rồi?

Chẳng nhẽ mình bị bắt cóc?

Đừng nha, trừ bản thân ra, chẳng ai biết chính xác số tiền trong thẻ ngân hàng của cô cả. Bọn bắt cóc có mưu đồ gì chứ?

Mà Trác Nghiên đi đâu mất tiêu rồi?

Triệu Thu Vãn đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu tình cảnh bản thân hiện giờ, tiện xem có ai ở gần đây để hỏi thăm chút không.

Chẳng qua ngó nghiêng mãi mà xung quanh vẫn quạnh hiu như thường…

Hình như cách đó không xa có một đứa trẻ nhỏ, dáng nằm trông hơi bất thường.

Đây chắc là một nghĩa trang, sao đứa bé lại nằm đó được nhỉ?

Chẳng biết người còn sống hay đã chết, mình có nên lại kiểm tra không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play