Thập Niên 60: Xuyên Qua Dẫn Con Gái Làm Giàu

Chương 1: Thu dọn đồ


8 tháng


“Mẹ! Mẹ đã xong chưa? Chúng ta phải nhanh chóng đến sân bay thôi, bằng không sẽ lỡ chuyến bay mất!”

Triệu Trác Nghiên tay xách hành lý, bất đắc dĩ thúc giúc Triệu Vãn Thu.

“Nhanh thôi, mẹ sắp xong rồi! Mẹ kiểm tra nốt chỗ đồ cần trưng bày ở siêu thị vào ngày mai nữa là xong.”

Triệu Thu Vãn vừa kiểm kê danh sách trên tay vừa trả lời cô con gái.

“Mẹ tận tâm quá rồi đấy! Chỉ là công việc của một nhân viên kho thôi mà, tiền lương cũng chẳng cao, mẹ việc gì phải vất vả như vậy?

Hơn nữa mai mẹ cũng xin nghỉ phép rồi, tối nay cần gì phải tăng ca sắp xếp lại kho chứ? Không có mẹ thì mai khắc có người khác đến chỉnh lý lại thôi.”

“Chuyện này không can hệ gì đến tiền lương cả vì nó vốn là trách nhiệm của mẹ, dĩ nhiên phải dốc sức làm cho xong rồi.

Thời gian xin nghỉ phép của mẹ bắt đầu từ ngày mai, hôm nay vẫn đi làm bình thường và đương nhiên phải thực hiện chức trách trên cương vị đến cùng. Đây là vấn đề thái độ!

Bất kể sau này con đi làm công hay tự mình gây dựng sự nghiệp cũng phải dốc 100% sức lực mới có thể không thua kém chính mình và đồng nghiệp.

Thế hệ các con chưa trải qua khó khăn, cũng không bị xã hội ác ý vùi dập nên lúc nào cũng cho mình là trung tâm. Mẹ đang lo năm trăm nghìn tệ cho con khởi nghiệp có thành đổ sông đổ bể không đây…”

Triệu Trác Nghiên thầm nghĩ mẹ lại bắt đầu thuyết giảng rồi đấy nên lập tức chơi chiêu đánh trống lảng: “Mẹ, siêu thị của mẹ định khôi phục nếp sống xưa à?”

Triệu Trác Nghiên thấy mẹ mình lôi từ trong thùng ra mấy món đồ đặc trưng của thời kỳ cũ thì ngạc nhiên hỏi.

Sự chú ý của Triệu Thu Vãn bị chuyển hướng:

“Không hẳn, siêu thị phối hợp với tổ dân phố tổ chức hoạt động ‘Nắng Hồng Trao Yêu Thương’, trưng bày một số đồ vật đặc trưng từ những năm 50 – 80.

Giúp những người trung niên và cao tuổi trong khu phố tưởng nhớ lại năm tháng cũ đã qua. Dĩ nhiên, siêu thị muốn hút thêm khách và tiến hành chương trình giảm giá lớn…”

“Chậc, lãnh đạo của mẹ cũng nhiều chiêu trò thật đấy! Một tay mơ như con chỉ có nước bị mấy cáo già đa mưu túc trí như bọn mẹ hành lên hành xuống thôi.

May mà con còn có một người mẹ hiểu lẽ đời lại yêu thương con sâu sắc, bằng lòng trợ giúp năm trăm nghìn tệ cho con gây dựng cơ đồ, biến con thành một bà chủ nhỏ, hì hì…”

Triệu Trác Nghiên nhoài người về phía Triệu Thu Vãn, hí hửng cười nói.

“Mẹ đã nói rồi, bắt đầu kinh doanh phải giữ thái động đàng hoàng, chăm chỉ. Năm trăm nghìn nhân dân tệ và thời hạn một năm, nếu con thất bại phải thành thật đi tìm việc làm, tiếp nhận lễ rửa tội ở nơi làm việc cho mẹ!”

Triệu Trác Nghiên lập tức giơ tay đảm bảo:

“Không thành vấn đề thưa mẹ! Cám ơn mẹ đã dành trọn cuộc đời để ủng hộ ước mơ của con. Con gái tuyệt đối sẽ không khiến mẹ thất vọng!”

“Được rồi, mẹ sẽ chờ đợi thành quả của con.”

“Mẹ, mấy món đồ này là sao ạ? Thẩm mỹ của người thời xưa cũng hơi…” – Quê mùa quá rồi.

Triệu Trác Nghiên không thích xem phim cổ trang hay lịch sử nên vốn hiểu biết của cô ấy về những năm 50 – 80 chỉ gói gọn trong vài dòng cơ bản viết trên mấy cuốn sách lịch sử.

Triệu Thu Vãn nhớ lại ngày xưa, chỉ vào từng món đồ trước mặt rồi lần lượt giải thích cho Triệu Trác Nghiên nghe:

“Đây là trang phục người thời đó hay mặc, tình hình đất nước còn hạn chế nên tiết kiệm là tiêu chí đặt lên hàng đầu, tiêu chuẩn quần áo là tối màu, bền và ít bám bẩn.

Quần áo màu đen hay xanh trời là kiểu thường thấy nhất, họ mặc quanh năm, đến độ chẳng phân biệt được thời tiết hay giới tính.

Những bộ quân phục màu xanh lá, áo xám Tôn Trung Sơn, áo giải phóng quân xanh trời hay giày bộ đội là trang phục tiêu chuẩn lúc bấy giờ, còn được ví như ‘màu xanh đại dương’.”



“Mà loại trang phục nữ làm bằng sợi tổng hợp này đại diện cho thời trang tân thời. Nếu có cô gái nào diện nó nhất định sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn hâm mộ từ người xung quanh.

Còn đây là một số mẫu ghế và bàn thời đó, tiêu chuẩn để đánh giá một gia đình giàu có hay không chính là trong nhà có bao nhiêu ‘chân’.

Tiêu chuẩn kết hôn thường là ‘ba mươi sáu chân’. Một gia đình muốn góp đủ ‘ba mươi sáu chân’ để kết hôn chẳng phải chuyện dễ dàng gì đâu.”

“Đây là xe phượng hoàng, nhìn kiểu dáng xấu xí vậy thôi chứ giá trị của nó những năm 70 – 80 ngang bằng một chiếc BMW bây giờ đấy.

Máy khâu hãng Hồ Điệp là kiểu dáng mà tất cả phụ nữ nội trợ thời đó điều thích. Đây nữa, đây là đồng hồ đeo tay thép Thượng Hải, đến tận giờ vẫn còn giá trị sưu tầm cao.

Đây là máy thu thanh, một trong bốn vật dụng mà mọi gia đình thời đó đều mong muốn. Ngày xưa có được chiếc máy thu thanh chẳng khác nào có xe hơi nhà lầu.”

“Ở thập niên 80, chỉ cần nhà nào có đủ bốn món tủ lạnh một cửa Hương Tuyết Hải, quạt bàn, tivi đen trắng mười hai inch và đài cát sét Tam Dương là cả dãy phố đều ghé mắt ghen tị.”

“Đây nữa, chậu tráng men, tách trà tráng men, sữa mạch nha, giấy đăng ký kết hôn, truyện tranh thiếu nhi, bình tông đựng nước quân đội, phích nước, vỏ sò, túi chéo vai quân đội, khăn tay, bài chắn, phiếu lương thực, v.v…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play