Sau khi chắc chắn cháu mình đã ngủ Tạ Cẩn Hi liền nhanh chóng vào phòng để xách Thời Tư Nghiên về phòng hắn.
Đẩy cửa vào bên trong căn phòng, anh ta bước đến cạnh giường. Không một động tác thừa tách nhóc Măng Măng ra, bế thốc Thời Tư Nghiên lên, vác cô đi.
Thời Tư Nghiên vốn dĩ đã ngủ rồi, bị bế thốc lên làm cô phải tỉnh dậy. Thấy mình đang bị vác đi như bao tải, không khó để cô đoán ra được lý do tại sao. Ngáp lên một cái rồi cô mới nói “ Tạ Cẩn Hi, thả tôi xuống”
Coi như không nghe lời Thời Tư Nghiên lọt vào tai, anh ta vác cô vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Tiến thẳng đến giường rồi quăng người trên vai mình xuống, thuận theo mà đè lên người cô ấy “ Tôi thả rồi đó”
Cũng đến cạn lời, hai tay của Thời Tư Nghiên đưa lên quàng vào cổ Tạ Cẩn Hi rồi kéo sát xuống, anh ta thích chơi thì cô chiều anh ta vậy “ Ồ? Nhưng chỗ tôi nói thả xuống không phải chỗ này”
Đưa tay lên gạt đi những sợi tóc đang vướng trên mặt Thời Tư Nghiên, anh ta còn rảnh tay xoắn xoắn lọn tóc ấy rồi mới gạt gọn “ Chính là chỗ này. Sao em vẫn không chịu chuyển đến đây ở?”
Việc Tạ Cẩn Hi muốn Thời Tư Nghiên về ở chung nhà đã được anh ta đề nghị rất nhiều lần. Nhưng lần nào Thời Tư Nghiên cũng không muốn hoặc trực tiếp lờ đi.
Mấy ngón tay của Thời Tư Nghiên thay nhau xoa xoa ở gáy Tạ Cẩn Hi “ Tôi không thể chuyển tới đây”
Một người đuổi, một người chạy. Thời Tư Nghiên nghĩ với cái tình ong bướm của Tạ Cẩn Hi, chắc mỗi ngày đi với một cô, rồi ngày nào cô cũng nhìn thấy cảnh đấy chắc sớm muộn gì cũng tăng xông mất.
Tạ Cẩn Hi hơi nhíu mày, lại lần nữa Thời Tư Nghiên từ chối yêu cầu của anh “ Lý do?”
Ánh mắt của Thời Tư Nghiên như trốn tránh “ Tự nhiên tới nhà anh ở, tôi với anh có liên quan gì đâu chứ?”
“ Ý là em đang chê?” Tới đoạn nghe Thời Tư Nghiên nói không liên quan gì tới anh, trong lòng có chút khó chịu, liền cúi xuống cắn nhẹ vào đôi môi căng mọng của cô “ Sao lại không liên quan? Em là của tôi rồi”
Nở nụ cười ranh mãnh, ở công ty cô có thể sợ Tạ Cẩn Hi đấy, nhưng khi ở ngoài thì chưa chắc đã vậy. Anh ta cắn cô một cái, cô cũng sẽ đáp lại y như vậy. Thời Tư Nghiên hơn nhướng người cắn lại vào khoé môi Tạ Cẩn Hi rồi còn không quên mút nhẹ vào đó rồi mới rời đi “ Thời Tư Nghiên tôi đâu phải của anh”
Hành động ấy cửa cô nàng giống như đang kiêu khích anh ta vậy. Bất ngờ cúi xuống chiếm trọn lấy môi Thời Tư Nghiên mà ngấu nghiến, tới khi rứt ra còn kéo theo sợi chỉ bạc. Hơi thở trở nên dồn dập “ Vẫn còn không phải?”
Bàn tay hư hỏng của Tạ Cẩn Hi bắt đầu sờ loạn trên đùi của Thời Tư Nghiên. Còn đang định luồn vào trong tà váy thì bị tay Thời Tư Nghiên giữ lại. Cô nàng phả hơi vào vành tai Tạ Cẩn Hi, rồi quăng cho anh ta một câu “ Bà dì tới rồi, không được nghịch”
Nghe câu này xong Tạ Cẩn Hi xịt keo liền, mọi động tác đều đông cứng lại. Nhìn người trên thân mình như đang hoá đá. Thời Tư Nghiên trượt tay mình ra phía trước, vuốt ve khung xương quai xanh của anh ta, bày ra dáng vẻ gợi đòn “ Sao vậy, Tạ tổng sao lại xịt keo cứng ngắc vậy này”
Mặc cho yêu tinh nhỏ này làm loạn, nhìn bộ dáng Thời Tư Nghiên đang bày ra, Tạ Cẩn Hi chỉ muốn đem cô ra hành hạ một trận nhớ đời.
Thở hắt ra một cái, Tạ Cẩn Hi xoay người một cái để Thời Tư Nghiên nằm gọn trong lòng hắn. Kéo chăn đắp cho cả hai. Anh ta nhắm mắt, tựa cằm lên vai người nằm trong lòng “ Vậy thì đi ngủ thôi, cộng lại tính nợ sau vậy”
Cười khẩy mộ cái, anh ta lại còn tính nợ với Thời Tư Nghiên cô á? Mơ đi. Vỗ vỗ nhẹ vào tay Tạ Cẩn Hi đang ôm ở eo mình “ Ngủ đi để tính”
Vậy là hai anh chị ôm nhau ngủ trong đêm đông lạnh giá, còn cậu nhóc tội nghiệp nào đó đang bị cho ngủ một mình.
Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy. Măng Măng nhìn quanh không thấy dì Nghiên Nghiên của mình đâu liền đoán ngay được cậu nhỏ của mình lại xách mất đi rồi. Cậu nhóc liền vừa khóc vừa nháo chạy qua phòng Tạ Cẩn Hi.
Bình thưởng cửa phòng sẽ được khoá trong, nhưng hôm nay lại không thấy khoá. Măng Măng chỉ cần vặn tay nắm là mở được.
Thấy cậu nhỏ đang ôm dì Nghiên Nghiên của mình. Măng Măng liền trèo lên giường chen vào giữa đôi trẻ khóc nháo “ Cậu lại nhân lúc con ngủ mang chị Nghiên Nghiên sang đây, cậu thật quá đáng huhuhu”
Vừa sáng đã bị làm phiền. Tạ Cẩn Hi liền trực tiếp xách Măng Măng, ném ra ngoài cửa, lần này anh ta đã cẩn thận khoá cửa lại. Xong đâu đó lại lên giường ôm Thời Tư Nghiên ngủ tiếp “ Thật ồn ào”
Mấy vụ như này đâu đủ để làm Thời Tư Nghiên thức giấc. Còn nhóc Măng Măng vẫn đang nháo muốn lạc cả giọng ở bên ngoài cũng may còn có dì Trương là giúp việc trong nhà tới dỗ, cũng phải mãi cậu nhóc mới chịu nín.
Phải hai tiếng sau hai người trong phòng mới bình minh. Thời Tư Nghiên ra ngoài trước, thấy Măng Măng đang ngồi lủi thủi một mình, cô liền tiến lại chỗ cậu nhóc, cúi người xuống hỏi “ Măng Măng đang chơi gì vậy?”
Măng Măng ra vẻ giận dỗi, xoay người qua chỗ khác.
Thấy cậu nhóc có vẻ giận rồi, Thời Tư Nghiên cũng xoay theo cậu nhóc “ Măng Măng giận dì sao?”
Lúc này cậu nhóc mới phụng phịu nói “ Dì rõ là ngủ cùng Măng Măng, nhưng tới sáng lại ngủ cùng cậu nhỏ. Lúc cậu nhỏ lúc nào cũng canh Măng Măng ngủ rồi mang dì Nghiên Nghiên đi mất”
Đặt Măng Măng ngồi vào lòng mình, xoa xoa cái má phúng phính của cậu nhóc “ Vậy dì Nghiên Nghiên đưa Măng Măng đi chơi để bù nhé?”
Nhắc đến đi chơi, hai mắt Măng Măng sáng rực lên. Lại cẩn thận nhìn qua phòng Tạ Cẩn Hi rồi mới quay qua nói với Thời Tư Nghiên “ Có thể không đi cùng cậu nhỏ được không?”
Thời Tư Nghiên bật cười, nhéo má cậu nhóc một cái “ Được chứ, vậy chúng ta mau đi thôi”
Măng Măng dùng hết sức bình sinh mà gật đầu. Hai người một lớn một bé nhanh chóng lấy đồ rồi chuồn mất khỏi nhà. Tới lúc Tạ Cẩn Hi đi ra đã không còn thấy ai, cả nhà trống trơn. Chỉ còn lại tờ giấy nhắn nói Thời Tư Nghiên đã đưa Măng Măng đi chơi rồi. Anh ta chỉ biết lắc đầu bất lực rồi mới tới công ty.