Tối hôm đó khi về đến nhà Thời Tư Nghiên liền lao mình lên ghế Sofa. Còn chưa hưởng thụ được sự êm ái của chiếc ghế thì điện thoại của cô không biết ở nơi nào đang reo loạn lên. Thời Tư Nghiên vội bật dậy tìm loạn, hết túi xách rồi đến túi quần tui áo.
Mất một lúc mới tìm thấy điện thoại, thấy tên người gọi đến hiện lên là “ Tạ cầm thú”, thở hắt ra một hơi không biết tên này muốn gì giờ này nữa đây.
Thời Tư Nghiên: Alo, anh có chuyện gì vậy?
Nhưng lúc này từ đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói non nớt.
Măng Măng: Dì Nghiên, là con. Măng Măng đây huhuhuhu
Măng Măng là tên ở nhà của Chu Viễn Khải, cháu trai Tạ Cẩn Hi, nhưng sao thằng nhóc này lại gọi điện cho cô lúc này.
Thời Tư Nghiên: Măng Măng, sao lại khóc? Cậu của con đâu?
Đương nhiên là cậu của tên nhóc Măng Măng này đang ở cạnh để chỉ đạo diễn xuất rồi. Lúc này Măng Măng lại được phát huy hết mức tài năng, còn khóc gào to hơn.
Măng Măng: Huhuhuhu, dì Nghiên qua với Măng Măng đi. Cậu bỏ Măng Măng ở nhà một mình rồi đi ra ngoài rồi.
Nói gì chứ nghe Măng Măng khóc to ở đầu dây bên kia, Thời Tư Nghiên lại thêm phần lo lắng, còn đang mắng thầm không biết tên Tạ chết bầm kia đi đâu bỏ mặc cháu nhỏ ở nhà. Cô lúc này vừa nghe điện thoại vừa mặc áo khoác ngoài rồi đeo giày.
Thời Tư Nghiên: Được rồi, được rồi. Măng Măng ngoan không khóc, dì qua bây giờ đây.
Từ khi quen Tạ Cẩn Hi, Thời Tư Nghiên còn được tặng kèm một cái đuôi nhỏ là Măng Măng, cháu anh ta. Cậu nhóc này rất thích Thời Tư Nghiên, nên rất biết hợp tác với cậu mình để nhanh chóng đem được mợ nhỏ này về. Vậy mà lúc đầu cô còn tưởng Tạ Cẩn Hi đã có đứa con lớn ngần ý.
Vội vội vàng vàng, Thời Tư Nghiên còn quên cả phi vụ nhậu cùng bạn thân mình. Vừa ra cửa gặp cô bạn đang xách túi lớn túi bé, cô liền chắp tay lại xoa xoa xin lỗi “ Tịch Bích, mình xin lỗi. Mình có việc đột xuất, đành phải bom cậu kẹo này. Thông cảm cho mình nhé”
Tịch Bích còn chưa kịp nói gì thì Thời Tư Nghiên đã chạy đi mất rồi, chỉ để lại cho cô cái bóng lưng. Lúc này Tịch Bích chỉ biết nhìn đống đồ trên tay mình lắc đầu bất lực, lại đành xách về thôi.
Còn Thời Tư Nghiên lúc này đã lái xe thẳng tới nhà Tạ Cẩn Hi rồi. Vừa tới nơi, giống như cô đã quá quen thuộc với khuôn viên ngôi nhà này rồi, nên không mất quá nhiều thời gian để đỗ xe. Nhanh chóng đã tự dùng chìa khoá của mình để mở cửa vào.
Rồi tới chìa khoá nhà chị còn có vậy tới khi nào chị với anh chịu tới cục dân chính, hay để tác giả trực tiếp rút gọn đưa hai anh chị tới đó luôn.
Vừa vào đến phòng khách, Măng Măng đã tíu tít chạy tới ôm lấy Thời Tư Nghiên, đương nhiên ông cậu cũng đi theo ở đằng sau “ Dì Nghiên Nghiên tới rồi”
Thời Tư Nghiên còn chưa kịp phản ứng lại với Măng Măng thì đã xịt keo cứng ngắc khi nhìn thấy Tạ Cẩn Hi vừa xuất hiện ngay sau cậu nhóc. Lúc này Thời Tư Nghiên mới nhận ra hai cậu cháu nhà này thông đồng lừa cô. Vẫn cố nở ra nụ cười, ngồi xuống cho bằng với Măng Măng, đưa tay xoa đầu cậu nhóc “ Măng Măng, không phải con nói con đang ở nhà một mình sao?”
Măng Măng lúc này làm bộ đáng thương, chu cái mỏ nhỏ lên thanh minh “ Đúng là Măng Măng ở nhà một mình mà”
Dùng ánh mắt ngờ vực nhìn thẳng vào tên nhóc trước mặt, Thời Tư Nghiên mới chỉ chỉ cái tên đang lạnh băng một cục đứng đằng sau kia “ Vậy ai đang đứng kia?”
Nhìn theo tay của Thời Tư Nghiên chỉ, Măng Măng lúc này vẫn tỏ ra rất uỷ khuất “ Cậu vừa mới về thôi, vừa về được một lúc thì dì Nghiên Nghiên tới”
Làm bộ gật gù, trước khi đứng dậy không nhịn được còn nhéo cái má bánh bao của Măng Măng một cái rồi đứng dậy, cậu của người ta về rồi thì cô cũng nên về thôi “ Được rồi, được rồi. Cậu con về rồi nên dì cũng về đây”
Thấy tình hình không ổn rồi, Măng Măng quay lại nhìn Tạ Cẩn Hi như chờ chỉ thị diễn tiếp. Tạ Cẩn Hi lúc này cũng hiểu ý đứa cháu liền gật nhẹ đầu.
Măng Măng đã nắm được. Cậu nhóc liền ôm bụng rồi khóc nháo “ Huhuhu, dì Nghiên Măng Măng đau bụng quá, dì Nghiên ở lại với Măng Măng”
Tạ Cẩn Hi cũng rất biết phối hợp diễn xuất, liền lao lại đỡ lấy cháu mình “ Măng Măng, sao vậy. Thời Tư Nghiên, mau giúp tôi một tay đưa thằng bé vào phòng”
Thời Tư Nghiên đang định đi, thấy một màn như vậy cũng luống cuống, liền vội chạy lại “ Vừa nãy còn khoẻ lắm cơ mà, giờ sao lại đau bụng rồi”
Hai người vội vàng bế Măng Măng vào trong phòng của cậu bé, Tạ Cẩn Hi đặt ngay ngắn đứa nhóc lên giường, lại quay sang bảo Thời Tư Nghiên ra ngoài lấy một cốc nước ấm cho cậu nhóc. Đợi cô nàng ra khỏi phòng, anh ta mới gõ nhẹ vào trán đứa cháu còn đang diễn sâu “ Được rồi đó, nhóc con cũng rất biết diễn”
Măng Măng lúc này mới thôi giả vờ, đưa tay nhỏ lên xoa xoa chỗ vừa bị gõ “ Còn không phải học từ cậu sao”
Thời Tư Nghiên từ ngoài đi vào, đặt cốc nước vừa lấy lên bàn. Đưa tay xoa xoa má Măng Măng rồi quay qua, Tạ Cẩn Hi “ Anh đi pha cho thằng bé một cốc sữa đi, tôi không biết sữa thằng nhỏ uống như nào”
Cô đang muốn tạm đuổi Tạ Cẩn Hi ra ngoài một lúc, nhưng không biết dùng lý do gì nên đành bảo anh ta đi pha sữa.
Tạ Cẩn Hi cũng không suy nghĩ gì nhiều, để lại Măng Măng cho Thời Tư Nghiên còn bản thân đi ra pha sữa.
Thời Tư Nghiên lúc này mới nghiêm túc nhìn Măng Măng, mấy cái trò vặt vãnh này làm sao qua được mắt cô cơ chứ “ Măng Măng, con nói thật đi. Có phải cậu con đã dụ dỗ còn cùng hắn lừa dì tới đây, lại còn giả vờ đau bụng để giữ dì lại, đúng chứ?”
Lúc này Măng Măng vẫn sống chết lắc đầu phủ nhận “ Không có đâu dì Nghiên Nghiên, Măng Măng làm gì dám lừa dì chứ”
Thấy cậu nhóc vẫn đang không nhận, Thời Tư Nghiên liên giả bộ thở hắt ra, buồn bã xoa xoa tay nhỏ của Măng Măng “ Dì buồn quá đi, Măng Măng nhỏ cũng nói dối dì. Vậy dì phải đi về thôi, vì Măng Măng hôm nay không ngoan chút nào”
Thời Tư Nghiên nói xong còn giả bộ đứng dậy rời đi làm cậu nhóc thấy như vậy liền rối rít, níu cô lại “ Măng Măng xin lỗi, dì Nghiên Nghiên ở lại với Măng Măng đi, Măng Măng hứa lần sau sẽ không như vậy nữa”
Cuối cùng cũng đã chịu nhận rồi, đúng là trẻ con mà rất dễ dụ. Thời Tư Nghiên ngồi lại xuống bên cạnh cậu nhóc “ Lần sau Măng Măng muốn dì tới chơi hay muốn dì ở lại với Măng Măng, thì cứ nói trực tiếp với dì, không được như hôm nay nữa. Như hôm nay là không ngoan đâu, dì sẽ rất buồn đấy”
Măng Măng liền chui vào trong lòng của Thời Tư Nghiên, cậu nhóc lúc này ngoan ngoan gật đầu “ Măng Măng đã hiểu rồi, lần sau sẽ làm như dì Nghiên Nghiên nói”
Thời Tư Nghiên vui vẻ đưa tay xoa đầu cậu nhóc “ Như vậy mới ngoan chứ”
Cảnh tượng cảm động ấy đã được Tạ Cẩn Hi nhìn thấy hết thảy. Anh ta thoáng cười một cái rồi nhanh chóng về cái mặt không cảm xúc, mang theo ly sữa bước vào phòng. Đưa ly sữa về phía Măng Măng, thấy thằng cháu mình vẫn còn chưa chịu buông Thời Tư Nghiên ra. Anh ta liền quăng cho cậu nhóc ánh mặt sắc hơn cả dao “ Măng Măng, uống sữa rồi đi ngủ”
Cảm nhận được ánh mắt đòi mạng ấy, Măng Măng liền ngoan ngoãn nghe theo, nhận lấy ly sữa rồi từ từ uống. Thời Tư Nghiên cũng cảm nhận được ánh mắt muốn chém người ấy, nên cũng ngoan ngoãn ngồi nhìn cậu nhóc uống sữa.
Đưa chiếc cốc đã cạn sữa cho Tạ Cẩn Hi, Măng Măng kéo theo Thời Tư Nghiên chui vào chăn cùng mình “ Dì Nghiên Nghiên du Măng Măng ngủ đi”
Lúc này Tạ Cẩn Hi chỉ hận không ném được tên nhóc này ra khỏi cửa sổ, còn Thời Tư Nghiên vẫn vô tư dỗ cho Măng Măng ngủ mà không biết có người đang muốn trực tiếp xách cô về phòng hắn.
Tự nhủ bản thân đợi khi nào tên nhóc kia ngủ, anh ta sẽ sang đem người của mình về. Bây giờ tạm thời để ở đây đã, coi như trả công cho việc diễn xuất vừa nãy của nhóc con. Và thế là Tạ Cẩn Hi rời khỏi phòng, tạm thời nhường Thời Tư Nghiên cho cậu nhóc Măng Măng.