[Mạt Thế] Nhân Duyên Trời Định

Chương 2: Cuộc Sống Bình Dị Của Nữ Chính (2)


8 tháng


Ban đầu Tịnh Trình không thích cô ở lại nơi này, vốn dĩ ba mẹ ở đây là muốn có kiểu nghỉ hưu về quê nuôi cá và trồng thêm rau. Bây giờ ba mẹ không còn, thời gian thấm thoát thoi đưa, Tịnh Kỳ 20 tuổi, đang là độ tuổi nở rộ nhất, cô không thể chôn chân ở nơi này được. Tịnh Trình cỗ vũ việc em gái ôn thi lại và đi du học, tiếp tục giấc mơ dang dở.

Nhưng Tịnh Kỳ không muốn nữa, cô thấy sống như vậy cũng ổn. Hiện tại cô thích kinh doanh hơn, ở đây Tịnh Kỳ cũng có bạn bè, người dân ở đây cũng rất thân thiện. Vả lại nơi này cũng là tâm huyết của ba mẹ, Tịnh Kỳ cứ không muốn bỏ mà đi. Tịnh Trình nhiều lần khuyên bảo em gái không được đành bất lực không nói nữa. Giữa hai anh em cũng không nhắc lại vấn đề này tránh xích mích.

Năm Tịnh Kỳ tốt nghiệp cấp 3 cũng là lúc ba mẹ Tịnh mất. Mùa đông năm đó rất lạnh, tuyết rơi cũng rất nhiều. Sau khi làm bài kiểm tra cuối và trở về nhà, Tịnh Kỳ còn nhớ rõ... Lúc đó trời đổ tuyết nhiều, chiếc ô cô cầm trên tay nặng trịch vì tuyết rơi, cứ đi được một đoạn Tịnh Kỳ phải nghiêng ô rũ xuống cho tuyết rơi xuống đất.

Tịnh Kỳ mở cửa nhà, cô thấy anh trai đứng quay lưng về phía mình, lúc đó cô nghĩ anh trai là đang đợi cô trở về rồi cả hai sẽ lên thành phố. Lúc chiếc ô đưa tới che lên đầu Tịnh Trình, Tịnh Kỳ đã thấy gương mặt anh đầy nước mắt.

Ba mẹ lúc rời đi còn nói năm nay mừng cô tốt nghiệp cấp 3 bao lì xì của cô sẽ thật dày. Lúc rời đi là hình hài lành lặn, lúc đưa ra khỏi phòng thiêu đã thành hai chiếc bình sứ. Ngày đó Tịnh Trình ngủ dậy liền mất ba mẹ, Tịnh Kỳ chỉ đi tới trường một chút, lúc trở về thì không còn ba mẹ nữa rồi.

***

Đã hơn một tháng Tịnh Trình không gọi video về nhà, Tịnh Kỳ có gọi điện nhưng điện thoại đều báo tắt máy và chỉ những lúc anh trai đi làm nhiệm vụ thì mới vậy. Tịnh Kỳ rất lo lắng mỗi khi anh đi làm nhiệm vụ, mỗi lần như vậy cô đều ở nhà mong ngóng anh.

Anh trai đến tuổi này cũng chưa có bạn gái, Tịnh Kỳ biết môi trường làm việc của anh cũng toàn đàn ông, để anh trai cô kiếm bạn gái quả thực rất khó. Không biết đến bao giờ cô mới có chị dâu. Tịnh Trình thừa hưởng nhan sắc của ba Tịnh, vóc dáng cao to, gương mặt điển trai. Khi cười còn lộ ra núm đồng tiền, hồi còn đi học anh được các cô gái săn đón rất nhiều. Chỉ tiếc là anh không để ai vào mắt.

Tình Kỳ vẫn mong ngóng anh trai gọi điện, nhưng ai ngờ cuộc điện thoại anh trai gọi cho cô lại là cuộc điện cuối cùng. Sau đó phải gần 1 năm sau anh em họ mới gặp lại nhau.

Cuộc gọi về lúc nửa đêm, Tịnh Kỳ đã say giấc nồng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô cài nhạc chuông riêng cho Tịnh Trình, trong cơn mê man cô biết là anh trai gọi tới, liền mắt nhắm mắt mở gắng gượng ngồi dậy. Anh trai không mở video, đầu bên kia tối om, màn hình phản chiếu gương mặt ngái ngủ của Tịnh Kỳ.

"Đánh thức em rồi." Giọng Tịnh Trình hơi gấp gáp.

"Có việc gì vậy anh, sao lại gọi đêm khuya thế này?" Tịnh Kỳ dụi mắt, giọng nói có chút làm nũng với anh trai. Cô với tay bật đèn ngủ đầu giường, ánh đèn sáng lên khiến cô tỉnh táo thêm chút.

"Nghe này, em phải nghe thật kỹ lời của anh nói. Nghe có vẻ không đáng tin, nhưng đây chính là thông báo nguy hiển cấp cao nhất mà chính phủ sẽ phát ra trong thời gian tới."

Vì giọng nói của Tịnh Trình nghiêm túc lạ thường làm cô chợt nhớ đến ba Tịnh, mỗi khi có vấn đề quan trọng đều như vậy. Tịnh Kỳ theo bản năng ngồi thẳng lưng như ở trong lớp học: "Vâng."

"Sắp tới sẽ có đại dịch zombie bùng phát. Cái mà như trong phim ấy.... Chuyện này nghe có vẻ không chân thực lắm, nhưng chính phủ cấp cao đã phát lệnh phòng trống, bọn anh ở đây cũng chuẩn bị hết sức để sinh tồn."

"Anh không rõ tại sao lại xảy ra vấn đề này, chỉ nghe nói bọn họ nghiên cứu ra loại virus gì đó hồi sinh người chết. Hiện tại nước chúng ta chưa có ca nào nhưng ở nước C đã có vài trường hợp cắn người sau đó lây bệnh, nhưng trường hợp đó đều là dân vô gia cư nên rất khó điều tra xem bọn họ đã tiếp xúc với ai."

Tịnh Trình nói một hơi dài, ở bên này Tịnh Kỳ nghe xong tai ong ong, cảm giác như anh trai đang kể chuyện đêm khuya như hồi bé.

"Hiện tại anh không thể đón em lên thành phố, vì nếu đại dịch xảy ra thật thành phố sẽ là nơi nguy hiểm vì rất đông dân cư. Người dân cũng sẽ theo bản năng chạy trốn ra khỏi thành phố nhưng quân đội sẽ lập chốt phong toả cả đường lớn lẫn đường rừng."

"Việc của em bây giờ chính là ngừng kinh doanh đi, hiện tại ngừng tiếp khách, hạn chế tiếp xúc với người lạ. Chuẩn bị đồ dùng cá nhân đầy đủ, tích trữ lương thực, vật dụng quan trọng. Nghe này Tịnh Kỳ. Nếu đại dịch bùng phát, sẽ không có điện, không có nước, càng không có đường dẫn gas. Lúc đó con người còn đáng sợ hơn lũ quái vật, em một thân một mình, anh không biết phải làm sao nữa..." Nói đến đây giọng Tịnh Trình như nghẹn uất, cô có cảm giác anh trai ở đầu bên kia như sắp khóc.

"Ngày mai anh sẽ sắp xếp người tới chỗ em, chuẩn bị mọi thứ. Gia cố lại từ trong lẫn ngoài nhà, và chuẩn bị giúp em những vật dụng cần thiết."

Tịnh Kỳ nghe tai nọ truyền tai kia, gật đầu như gà môt thóc: "Anh ơi còn anh thì sao? Vậy em cứ ở đây mãi sao?"

"Không! Anh sẽ lựa thời cơ tới đón em đến nơi lúc đó quân đội đóng quân. Việc của em là phải chắc chắn sống sót. Kỳ Kỳ... em còn nhớ cách bắn súng mà ba đã dạy hai anh em mình không?"

Lúc này Tịnh Kỳ mới ý thức đây chính là phiên bản sinh tồn đời thực sắp công chiếu.

"Phải tự bảo vệ bản thân thật cẩn thận, nếu bị tiếp cận phải nổ súng. Không được sợ hãi, hai anh em chúng ta chỉ còn nhau thôi..."

Cuộc gọi diễn ra gần 30 phút, trong quá trình đó Tịnh Trình nói rất nhiều, dặn dò rất nhiều lần và lặp đi lặp lại. Sau khi tắt điện thoại, Tịnh Kỳ thức trắng đêm. Trong đầu hoảng sợ sắp xếp lại những thông tin bất ngờ đó.

Nhân loại giệt vong, cái gì zombie.... Mọi thứ cứ như trò đùa vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play