[Mạt Thế] Nhân Duyên Trời Định

Chương 1: Cuộc Sống Bình Dị Của Nữ Chính (1)


8 tháng


Cảm giác mùa đông năm nay đến sớm, tuy mới vào giữa thu nhưng thời gian ban ngày rất ngắn. Sáng sớm khi Tịnh Kỳ tỉnh dậy đã thấy cả người uể oải. Nhìn đồng hồ báo thức còn chưa kêu đúng giờ mà cô đã cài đặt, Tình Kỳ dứt khoát dậy dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị mở hàng luôn.

Thành phố A là nơi có phong cảnh tuyệt đẹp gần như là số 1 trên cả nước, còn nổi tiếng có những ngôi làng du lịch, được xây dựng và trang trí theo phong cách cổ xưa.

Vì sắp tới là thời điểm khách du lịch đổ xô đi vào kỳ nghỉ đông tới thành phố này nghỉ lễ, còn có lễ noel. Thị trấn mà Tịnh Kỳ đang ở chính là một nơi có danh làm thắng cảnh rất đẹp, phong cảnh vào mua đông cũng thật sự hùng vĩ, thu hút không ít các khách du lịch hàng năm đổ về đây.

Tịnh Kỳ kinh doanh một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Vốn dĩ ban đầu không làm kinh doanh, gia đình cô cũng không phải là người gốc ở đây. Một vài năm trở lại đây, thị trấn này được thành phố đầu tư tu sửa, lúc đó khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này mới được mở ra. Lấy vị thế nơi này cách xa trung tâm thành phố xô bồ. Muốn tới đây, các du khách bắt buộc phải đi bằng đường cao tốc, xung quanh đều là vách núi và đồng cỏ. Từ trung tâm thành phố tới thị trấn nhỏ này mất tầm 6 tiếng đi ô tô, cũng có thể đi tuyến tàu cao tốc chỉ mất 3 tiếng, nhưng vào những mùa du lịch thì quả thực săn vé tàu như hái sao trên trời.

Đa phần người dân trong thị trấn này đều kinh doanh. Cửa hàng, khách sạn, khu vui chơi, nhà nghỉ, đồ lưu niệm.... đều đủ cả. Vốn dĩ ngôi làng nhỏ này trước kia đã đẹp, sau khi được nhà nước tài trợ tu sửa lại ngày càng phồn thịnh hơn. Sau núi còn có nhiều hộ gia đình vẫn nuôi ngựa và nuôi dê, cũng phục vụ cho việc du lịch thăm thú.

***

Ba của Tịnh Kỳ là người trong quân đội, trong một lần thực thi nhiệm vụ đã bị thương ở chân dẫn đến phần đời sau đều đi tập tễnh. Nên ông đã xin nghỉ hưu sớm sau đó lui về thị trấn này, mua một miếng đất rất to để cất nhà, sống một cuộc sống "về quê nuôi cá và trồng thêm rau".

Người dân ở thị trấn này có dân số trên dưới 1000 người, trong thị trấn có cả cấp bậc giáo dục từ mầm non đến cấp 3, suốt quãng thời gian cấp 2 - 3 Tịnh Kỳ đã học tập ở đây.

Vốn dĩ sau khi Tịnh Kỳ học xong cấp 3, cô sẽ đi du học ở Úc. Tịnh Kỳ vẽ rất đẹp, chính là kiểu tài năng thiên bẩm về hội hoạ, ở thị trấn này không phải chỗ cô có thể phát triển tài năng. Gia cảnh nhà họ Tịnh cũng khá giả, lo chuyện du học chỉ là chuyện nhỏ nhưng ba mẹ Tịnh luôn tiếc con gái chỉ vì anh trai Tịnh Trình của cô đã đi học trường quân đội, một năm chỉ được về phép vài lần. Nếu Tịnh Kỳ đi du học thì chỉ còn lại hai người họ cô đơn.

Nhưng sự cố xảy ra, mùa đông năm đó đường trên núi tuyết rất trơn, một trận nở tuyết xảy ra, chôn vui ba mẹ Tịnh khi đang trên đường ra khỏi thị trấn. Lúc đó Tịnh Kỳ đã ở thành phố với anh trai, vì vấn đề kinh doanh nên ba mẹ Tịnh đành đi sau, anh trai đã đưa cô rời đi trước vài ngày. Năm đó vốn dĩ bọn họ muốn ăn tết ở thành phố cùng nhà nội.

Sau đó Tịnh Kỳ gác lại việc học dở dang, cô cũng không có ý định thi đại học nữa mà ở lại tiếp tục kinh doanh. Anh trai Tịnh Trình cũng đã tốt nghiệp, hàng năm có về nhà vài lần, hiện cũng đang phục vụ trong quân đội đến chức thượng tá. Vì thời gian công việc bận rộn, cứ định kỳ 1-2 tuần sẽ gọi video về nhà một lần.

Tịnh Trình kiên quyết muốn em gái lên thành phố sinh sống cùng anh. Dẫu sao ở trên này, Tịnh Trình cũng được cấp nhà gần khu đóng quân, một mình anh ở cũng rất thoải mái, vì lý do công việc lại không hay về nhà mà ở lại ký túc xá. Và vấn đề quan trọng hơn Tịnh Trình muốn em gái mình thi lại đại học. Có thể không cần đi du học nữa, thi vào một trường đại học mỹ thuật trong nước là được rồi, để hai anh em cũng có thể ở gần nhau hơn.

Tịnh Kỳ không còn hứng thú gì với việc học hành nữa. Chuyện vẽ vời sau khi ba mẹ cô mất cô cũng dần bỏ dở dang. Hiện tại trong nhà vẫn còn những bức tranh Tịnh Kỳ vẽ, được ba cô đóng khung lồng kính cẩn thận treo trong phòng khách.

Tịnh Kỳ không muốn bỏ nơi này lên thành phố nữa, ở đây có những dấu ấn của ba mẹ khiến cô không thể nào quên được. Bẵng đi một thời gian, cô tiếp tục ở lại kinh doanh, vui vẻ sống qua ngày với những người dân thân thiện ở đây.

***

Sáng sớm khi ngủ dậy Tịnh Kỳ đã liên hệ với bên giao hàng, vì mùa đông tuyết ở đây rơi rất nhiều, vật tư ở bên ngoài sẽ rất khó mua nên thường các hộ gia đình ở đây sẽ tích trữ đồ cho qua mùa đông luôn. Chưa kể đây là khu du lịch, đây là thời điểm các hộ kinh doanh nhập kho hàng rất nhiều.

Tịnh Trình nói năm nay sẽ xin nghỉ phép về sớm, vậy nên lúc đông đến cũng là lúc Tịnh Trình về rồi, Tịnh Kỳ rất vui vì anh trai về sớm như vậy.

Sau khi tưới nước một loạt cho cây trồng, Tình Kỳ bắt đầu rào lại hàng rào gai xung quanh khu vườn tránh cho đám cừu thường hay tò mò nhảy vào vườn rau ăn vụng.

Việc kinh doanh gần đây khá ổn, trừ mùa hè có ít khách du lịch ra, phần lớn thời gian khách du lịch tới đây đều là ba mùa xuân - thu - đông. Ai cũng thích hưởng thụ tắm suối nước nóng và được phục vụ rượu sake. Ngoài Tịnh Kỳ làm bà chủ ra, dưới cô còn thuê rất nhiều nhân viên vào những mùa cao điểm như thế.

Nhân viên quanh quẩn đều là những người ở chung thị trấn này làm việc, cũng có từ học sinh cấp 2 muốn làm thêm cho tới học người trưởng thành. Tịnh Kỳ luôn được mọi người gọi là cô chủ nhỏ. Vì tuổi còn nhỏ mà đã phải buôn bán bươn trải kiếm sống như vậy, hàng xóm xung quanh đều rất quý cô.

Nhưng năm nay Tịnh Kỳ sẽ không mở cửa xuyên suốt qua cả lễ tết nữa, anh trai trở về, cô muốn hai anh em dành thời gian nhiều cho nhau hơn.

Nhẩm đếm đã đến giờ ăn trưa, Tịnh Kỳ liền nấu tạm một gói mì sau đó lại tiếp tục làm việc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play