CHƯƠNG 5: ỨNG THIÊN - NGHE NÓI HOÀNG THƯỢNG GIAO ĐÔNG XƯỞNG CHO HẮN QUẢN

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Khanh

Cuối cùng Cố công công từ trong kinh tới cũng rời khỏi huyện Lê Thành.

Dân chúng Lê Thành truyền cho nhau nghe, chỉ còn chờ người vừa đi thì đốt pháo chúc mừng.

Trương Địch lại không có ý nghĩ đó, hắn không nghĩ rằng tên hoạn quan kia thật sự coi trọng Giang Phi Vi, chẳng những bản thân không lưu lại, còn chịu hình phạt, dù chết cũng nhịn xuống không nói ra chân tướng.

Hiện giờ vết thương còn chưa tốt lên, dính vào y phục cọ xát, thiếu chút nữa ông ta chỉ còn lại nửa cái mạng.

“Trương Huyện lệnh đang nghĩ cái gì, sao sững sờ như thế?”

Trương Địch thấy ánh mắt phủ đài đại nhân hung hăng trừng mắt nhìn mình thì run rẩy, vội vàng khom người hướng công công: “Vừa rồi… Vừa rồi nghĩ đến trời còn lạnh, không biết y phục của công công đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?”

“Không cần Trương Huyện lệnh lo lắng. Dựa vào ân điển của Hoàng thượng, y phục mùa đông đã chuẩn bị vào lúc rời kinh.” Cố Ngôn rất có kiên nhẫn, đáp lời.

Phủ đài nhìn thấy dáng vẻ thường ngày thông minh giờ lại trở nên ngu xuẩn của cấp dưới, quả thực muốn dùng bàn tay đánh cho hắn tỉnh, hắn miễn cưỡng nói: “Đều biết công công là người bên cạnh Hoàng thượng, có thể đến nơi hoang vu hẻo lánh của chúng ta thật sự là niềm vui tận trời, lần này ở huyện Lê Thành, làm hỏng việc của công công, ngày sau chúng ta nhất định phải trị điêu dân này thật tốt!”

Cố Ngôn thuận miệng đáp ứng, phủ đài thấy dáng vẻ hắn không tức giận, ngữ điệu trong lòng thả lỏng, đang nghĩ ngợi nhanh chóng đem tôn đại phật này mời đi thì nghe thấy Cố Ngôn mở miệng nói: “Lần này đi gấp, không kịp uống ly rượu mừng của Trương Huyện lệnh.”

Trương Địch sửng sốt: “Trong phủ chúng ta… không có việc vui gì cả?”

Cố Ngôn kinh ngạc nói: “Phải không? Chúng ta nghe nói tiểu nữ Trương phủ gả cho lão già họ Hứa… nhà mẹ đẻ?”

Là muốn đem Giang Phi Vi gả cho lão già họ Hứa! Cũng không phải là nữ nhi của mình! Trương Địch thấy vẻ mặt nhóm đồng liêu đều khác nhau, vội vàng phản bác: “Không đúng không đúng! Là trong phủ chúng ta…”

“A? Chính là quý phủ ngài, chỉ có, một vị, nữ nhi, đúng không?” Lời nói Cố Ngôn rất có khí phách.

Lúc này Trương Địch mới phản ứng lại, đây là cảnh cáo mình, chỉ có thể đem Giang Phi Vi vĩnh viễn không tồn tại. Nếu không Trương Thải Lăng phải gả cho lão già họ Hứa!

Ông ta vội vàng quỳ xuống: “Nhà chúng ta chỉ có duy nhất một nữ nhi là Thải Lăng! Hôn sự này là không thể nào!”

Cố Ngôn nhìn ông ta run rẩy trên mặt đất, vừa lòng nở nụ cười: “Là như thế sao, chắc chúng ta nghe nhầm.”

Sau đó xảy ra chuyện gì, Trương Địch hoàn toàn không biết. Ông ta giống như người mất hồn tiến vào phủ Huyện lệnh, thấy Hứa thị xông lên trước: “Lão gia! Lão gia! Đã xảy ra chuyện!”

“Còn có thể xảy ra chuyện gì?”

“Nha hoàn bà tử trong phủ chúng ta! Tất cả đều! Tất cả đều không thấy! Khế ước bán thân của bọn họ, còn có, còn có đồ của tiện nhân kia lưu lại! Tất cả đều bị cầm đi!”

Phủ Huyện lệnh tuy rằng không lớn, nhưng người hầu hạ cũng hơn mười người, toàn bộ không có… Cố Ngôn! Nhất định là Cố Ngôn! Nhất định hắn đã biết! Nên để người lại uy hiếp mình!

“Xong rồi, xong rồi…” Trương Địch chỉ cảm thấy choáng váng, trong Hứa thị khóc lóc kể lể thì cái cổ nghiêng qua một bên, hôn mê bất tỉnh.

Hai tháng sau.

“Trong kinh truyền đến tin tức. Sau khi Trung Cần Hầu phủ gặp chuyện không may, Giang Trì Lăng tính toán đưa Cố thị đi phủ Thuận Khánh, không có quan hệ với huyện Lê Thành. Về miếng ngọc bội, thật sự là quá bình thường, không có chút manh mối.”

“Ừ.” Cố Ngôn ngồi ở ghế thái sư, nâng mắt lên thấy Cố Cung muốn nói lại thôi: “Còn chuyện gì khác?”

Cố Cung tiến lên từng bước: “Cha nuôi, Giang Trì Lăng là học trò Ngụy đại nhân, ngài phải… Lựa chọn đại hoàng tử?”

Cố Ngôn lành lạnh nhìn hắn một cái, tinh thần Cố Cung nhắc nhở hắn, vội vàng quỳ xuống: “Nô tài lỡ lời.”

“Đứng lên đi.” Cố Ngôn cong môi cười: “Tư Lễ Giám chỉ có ta là không chọn đại thụ để trung thành, ngươi không nóng nảy, ta mới thấy kỳ lạ.”

“Thế lực Đại hoàng tử suy yếu, lại không được Hoàng thượng sủng ái; mặc dù Nhị hoàng tử được Hoàng thượng coi trọng, nhưng bị cựu thần phản đối, cộng thêm Cố Cẩn đến nhờ cậy hắn, chúng ta đi thỉnh cầu cũng không tốt. Tam hoàng tử lại là nho giáo chua ngoa(*)...” Cố Cung quỳ trước Cố Ngôn: “Cha nuôi, tuy rằng Hoàng thượng coi trọng ngài, quay về kinh, Đông xưởng cũng vào tay ngài… Nhưng dù sao chúng ta cũng là hoạn quan, không có cây che mưa chắn gió, chỉ có chết.”

(*) nho giáo chua ngoa: người nghèo khổ hoặc tồi tàn.

Cố Ngôn không đáp lời hắn, có cũng được không có cũng được vuốt con mèo trên đùi: “Gần đây thân thể Hoàng thượng thế nào?”

“Vẫn là dáng vẻ cũ, ngày ngày tìm kiếm niềm vui, mê rượu tham lam. Thái y viện thay đổi người mấy lần cũng chưa từng dùng. Trước kia nói trong vòng năm năm… Nô tài xem chưa hẳn.”

“Gần đây tiểu nha đầu kia đang làm cái gì?”

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Cố Cung không nhịn được mang theo ý cười: “Còn có thể làm gì? Mỗi ngày ngủ ăn, ăn chơi, chơi ngủ, hôm nay không biết tìm khoai lang ở đâu, nói phải nướng ăn. Đám nô tài kia đều bị nàng mang theo càng thêm không có quy củ…” Hắn đang nói đùa, thấy ánh mắt Cố Ngôn mang ý tứ không rõ ràng, vội vàng dừng miệng.

“Mặc kệ nàng, đợi về kinh, ngươi mang nàng sắp xếp đến thôn trang.”

Cố Cung sửng sốt: “Cha nuôi không tính toán mang nàng về Hầu phủ?”

“Nếu Đại hoàng tử có thể thắng, nàng là lễ vật tốt nhất ta đưa cho Giang Hầu gia. Nếu Đại hoàng tử thua, thì chẳng qua lãng phí chút đồ ăn nuôi nàng mà thôi.” Cố Ngôn nhìn vẻ mặt khó xử của Cố Cung, không thèm để ý cười nói: “Giang Hầu gia tìm thê tử đến điên cuồng, hơn mười năm không tái giá, cho dù là tin tức tỳ nữ Hầu phu nhân… Cũng là người thay thế không tồi.”

Cố Cung ra khỏi phòng Cố Ngôn, thấy Giang Phi Vi dẫn theo một đám tiểu thái giám nướng khoai ở bãi đất trống, Giang Phi Vi thấy hắn nhìn về phía bên này, hưng phấn mà vẫy tay: “Cung công công, ngươi đến đây ăn đi!”

Cố Cung nhẫn nại đánh một cái tát về phía Nguyễn An đang cười, một bên nói với Giang Phi Vi: “Đã nói với cô nương rất nhiều lần, phải gọi đầy đủ tên nô tài.”

Giang Phi Vi thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, cười khúc khích, đưa tay cầm khoai lang đi qua: “Ngươi nếm thử một chút.”

Nguyễn An nói: “Phi Vi cô nương đem phô mai và khoai lang đập nát rồi nướng, rất đặc sắc! Công công mau nếm thử xem!”

Cố Cung cắn một ngụm, mùi sữa trộn với khoai lang ngọt, có chút ngán nhưng quả thật rất ngon: “Tâm tư của cô nương thật là tinh tế.”

Cố Cung thấy Phi Vi rụt người trong đám hoa cẩm y màu hồng, đôi mắt hạnh như ngôi sao, ngồi xe ngựa mệt nhọc hai tháng, ngược lại bệnh của nàng cũng trở nên tốt lắm, có thể thấy lúc trước chịu bao nhiêu khổ sở: “Thời gian này cô nương có vui vẻ không?”

Vui vẻ! Làm sao không vui được!

Mỗi ngày không cần đáng thương đi sớm về tối kiếm tiền công, không có lãnh đạo xem thường, cũng không lo lắng tiền thuê nhà còn không phải gửi đi, mỗi ngày đều cùng Nguyễn An sống rất phóng túng, phong cảnh ven đường là phần thưởng, quả thật đúng là ngày thần tiên!

Cố Cung thấy dáng vẻ của nàng hồn nhiên không biết sầu, lại muốn theo như lời Cố Ngôn vừa nói, miễn cưỡng cười cười: “Cô nương không chê hoạn quan chúng ta này nọ, còn làm đồ ăn cho chúng ta vui, vất vả cho cô nương rồi.”

Giang Phi Vi lắc đầu: “Cái này thì có là gì. Cố Cung, không biết khi nào thì chúng ta có thể về phủ Ứng Thiên?”

“Sau này có thể đến rồi.”

Sau này cũng không biết có thể thuận lợi nhìn thấy cữu cữu mình Cố Thanh Vũ hay không.

Mà giờ phút này, phủ Ứng Thiên, Cố Thanh Vũ vỗ bàn, ném hồ sơ duy nhất ở trong tay lên bàn: “Người còn chưa tới! Ra trước đưa tiễn! Có ý tứ gì!”

Ninh đại nhân nhìn thấy nam nhân trước mặt xúc động phẫn nộ, thở dài: “Có ý tứ gì? Ý tứ chính là để ngươi chuẩn bị thật tốt!”

“Trữ đại nhân, tuy rằng nơi này của chúng ta đông đúc và giàu có, nhưng hai năm nay gặp điều không may, trong kho sớm đã chạm đến đáy! Huống hồ đây chính là sư tử mở miệng to, nhất định là Cố Ngôn kia ở giữa cản trở! Đến lúc đó sợ rằng hơn một nửa sẽ vào trong túi tiền của hắn!”

Ninh đại nhân nhìn thấy Cố Thanh Vũ nổi giận đùng đùng: “Thanh Vũ, ít ngày nữa ngươi quay về kinh nhậm chức, đây là chuyện cuối cùng mà ngươi phải làm tốt khi còn là Hộ bộ thượng thư phủ Ứng Thiên, nhẫn nại cũng đành thôi, vì sao ngươi còn tức giận như thế? A?”

Ninh đại nhân còn thấy hắn ta chết cũng không mở miệng, khổ sở khuyên nhủ: “Cố Ngôn kia là ai! Hắn đã đi theo từ khi Hoàng thượng còn là Thất hoàng tử! Ta nghe nói Hoàng thượng còn muốn đem Đông xưởng cho hắn ta quản lý. Ngươi đắc tội với hắn, quay về kinh, ngươi có thể ăn được trái ngọt gì!”

“Ta đây cũng không thể như thế! Dân chúng Ứng Thiên đang dầu sôi lửa bỏng!”

“Hoàng thượng của chúng ta cũng không phải là sủng hạnh tên hoạn quan này mới một hai ngày, ngươi có biện pháp gì? Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”

“Vậy hãy để Cố Thận đi ra! Hắn đến thành Nam Kinh của chúng ta mới vài năm, tham lam ít nhiều ngân lượng! Sợ rằng có quan hệ thân thiết qua vài lần cống nạp!”

Ninh đại nhân biết được hắn ta đang tức giận mà nói: “Đừng quên ngươi vì đắc tội với Cố Cẩn nên mới bị giáng chức đến nơi này, hiện giờ thật vất vả có thể quay trở về, nếu làm ra chuyện sai lầm, lão thái thái trong nhà phải làm sao, phu nhân ngươi phải làm sao, làm cách nào để lo cho gia đình? Ngươi có nghĩ tới hay không?”

Cố Thanh Vũ nghẹn nửa ngày, hung hăng mắng một câu: “Cẩu hoạn quan!”

Ninh đại nhân còn muốn khuyên thì thấy gã sai vặt đi vào phòng: “Đại nhân, Cố Thận đại nhân phái người đem thiệp mời tới đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play