CHƯƠNG 1: VỪA MỚI XUYÊN QUA ĐÃ BỊ BÁN ĐI LẦN THỨ HAI

Edit: Trúc Linh

Beta : Thiên Mạc 

Bùng!

Một nữ nhân có dáng người mập mạp hùng hùng hổ hổ chửi mắng, đẩy tiểu cô nương đang gắng gượng quỳ ngã xuống mặt đất.

Tiểu cô nương cố gắng vươn tay nắm lấy mép váy của phụ nhân kia, âm thanh yếu ớt từ cổ họng vang lên: “Cầu xin người…”

Không đợi nàng nói xong, phụ nhân kia đã giơ chân tránh khỏi tay nàng: “Có thể gả cho Cố công công chính là phúc phần của ngươi! Thật đúng là không biết xấu hổ!”

Bên ngoài phòng, mấy bà tử nhiều chuyện đi đến bên cửa sổ nhỏ giọng tán gẫu— 

“Trương phu nhân đúng là cao tay, đầu tiên là đem nha đầu kia bán cho lão già họ Hứa, hiện giờ Cố công công làm rể thì lại đem nàng bán cho thái giám.”

“Đúng vậy, nếu như Cố công công muốn người, lão già họ Hứa đâu dám nói gì chứ.”

“Thật đáng thương! Mẫu thân của nàng vẫn còn nằm yên một chỗ ở trong phòng đấy.”

“Hừ, cái đồ hồ ly tinh, giả vờ thanh cao thì có ích gì? Có khi nữ nhân đó cũng bị…”

Mấy người đang khua môi múa mép, phụ nhân trong phòng hoang mang rối loạn chạy ra ngoài: “Ôi! Tiểu nha đầu kia giống như đã không còn thở nữa! Mau vào đây giúp ta nhìn xem!”

Mấy bà tử muốn góp vui nên cùng nhau chen lấn đi vào trong phòng, lại phát hiện tiểu cô nương đang dựa vào đầu tường thở dốc, phụ nhân kia tưởng mình bị lừa, tức giận chạy đến túm lấy mái tóc như cỏ khô của nàng: “Dám gạt ta hả?”

“Khụ… Ngươi buông ta ra, ta sẽ gả.”

Trong giọng nói non nớt lộ ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng chưa bao giờ có, ngay cả phụ nhân kia cũng không nhịn được sửng sốt một chút, buông lỏng đôi tay: “Sao, nghĩ thông suốt rồi à? Thật là, đối đầu với phu nhân thì có lợi gì chứ.”

Phụ nhân kia thấy miệng nàng cứ thở phì phò cũng không quan tâm, phất phất tay áo rồi bỏ đi.

Căn phòng trống trải chỉ để lại một mình Giang Phi Vi, đủ yên tĩnh để nàng sắp xếp lại ký ức của mình.

Nàng đã xuyên qua.

Nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết cổ đại tên là {Độc sủng chi mệnh Hoàng hậu}.

Bắt đầu từ tháng trước, điện thoại di động đã giới thiệu tiểu thuyết này cho nàng, thậm chí còn hiện lên mỗi khi nàng mở điện thoại.

Nàng dành thời gian để đọc, vậy mà mới vừa đọc xong, nàng liền hôn mê bất tỉnh.

Có một âm thanh nói cho nàng biết đây là kiếp trước của nàng. Kiếp trước nàng mất sớm nên cuốn tiểu thuyết này sinh ra là để bù đắp cho nàng, nàng cũng có thể thông qua việc này để biết được một ít chuyện kiếp trước.

Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Giang Vân Lan, là đích nữ của nhị phòng Trung Cần Hầu phủ, tuy không phải là nữ nhi do chính nhị phòng sinh ra nhưng rất được Thái hậu yêu thích, còn được ban phong hào là An Nhạc công chúa.

Dáng điệu nàng ta đẹp tự nhiên mà phong tình vạn chủng, lại được Tam hoàng tử nhìn trúng, có ý muốn cưới nàng ta làm hoàng phi.

Mặc cho Thái hậu không đồng ý, triều thần phản đối, hai người vẫn yêu nhau, cuối cùng Tam hoàng tử giành thắng lợi, chuyện đầu tiên sau khi đăng cơ chính là cưới Giang Vân Lan lập làm Hoàng hậu, nhất sinh nhất thế.

Mà ở trong cốt truyện đánh quái của Giang Vân Lan có một vị nữ phụ là cái bia đỡ đạn, đó là đích nữ đại phòng Trung Cần Hầu phủ, Giang Phi Vi. 

Cái tên này trùng với tên đời trước của nàng.

Mẫu thân của nguyên chủ và tiểu Hầu gia luôn tôn trọng nhau như khách. Nhưng tiên đế ngu ngốc, sủng hạnh hoạn quan, Hầu phu nhân bị sơn tặc bắt đi khi đang ở Ly Kinh tị nạn, được huyện lệnh huyện Lê Thành là Trương Địch cứu.

Không nghĩ tới Trương Địch lại tham lam sắc đẹp của mình, Hầu phu nhân đương nhiên không chịu nghe lời, Trương Địch cầu mà không được, lâu dần cũng từ bỏ. Nhưng sợ bà chạy trốn làm loạn, cuối cùng hạ độc làm cho Hầu phu nhân bị câm, đánh gãy đôi tay, giam bà trong phủ Huyện lệnh hơn mười năm.

Hầu phu nhân bị bắt khi đang có thai. Giang Phi Vi chính là đích nữ của đại phòng sinh ra thế mà lại phải làm tỳ nữ cho phủ Huyện lệnh, lại bị phu nhân Trương Địch bán năm mươi lượng bạc về làm thiếp cho một lão già. Đến khi có thái giám trong cung muốn kết hôn thì lại bán nàng đi lần thứ hai.

Dựa vào những gì trong sách viết, thái giám kia cũng không có hứng thú với nguyên chủ, thưởng chút bạc rồi thả đi. Hiện tại bản thân đồng ý thì sẽ không bị đánh nữa.

Việc xuyên không này Giang Phi Vi đã tiếp nhận xong rồi. Dù sao thì đời trước nàng cũng có thể sống sót mặc dù không có cha mẹ, ở đâu cũng giống nhau cả thôi.

Nàng dựa theo ký ức, khập khiễng đi tới gian phòng tồi tàn mà gió có thể lùa vào từ tứ phía.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng đều là mùi khó chịu. Thông qua ánh sáng nhàn nhạt, chỉ thấy trên giường có một phụ nhân gầy gò đang nằm, hơi thở yếu ớt.

Người này từng là Hầu phu nhân. Giang Phi Vi đi đến trước giường rồi quỳ xuống: “Mẫu thân, con đã về.”

“A, a…” Hơi thở Hầu phu nhân mỏng manh, chỉ có thể phát ra vài âm thanh nho nhỏ, bà muốn vuốt ve gương mặt của Giang Phi Vi nhưng đôi tay bị thương không thể nâng lên được.

Giang Phi Vi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của bà: “Mẫu thân, con không sao, con sẽ không gả cho tên thái giám kia đâu, người yên tâm.”

Hầu phu nhân lấy hết sức lực, bà quyết tâm lần nữa, đưa đôi tay run rẩy muốn lấy ngọc bội giao cho Giang Phi Vi.

Bà thấy Giang Phi Vi nhận lấy, dùng khẩu hình nói với nàng, Giang Phi Vi vừa xem đã hiểu được, là ý ở Kinh thành.

Hầu phu nhân cũng từng đưa ngọc bội cho nguyên chủ nhưng nguyên chủ cũng không để tâm, chỉ cảm thấy mẫu thân điên rồi.

“Mẫu thân, con hiểu rồi, con nhất định sẽ tới kinh thành tìm phụ thân.” Trong lòng Giang Phi Vi chỉ cảm thấy một trận chua xót.

Hầu phu nhân thấy cuối cùng nàng cũng đã nhận lấy, đáy mắt hiện lên tia vui mừng. Tay bà hiện giờ không thể viết, cũng không thể nói, chỉ có thể liều mạng bảo vệ miếng ngọc bội này, thứ có thể chứng minh thân phận của bà. Bà chỉ hy vọng sẽ có một ngày có thể thoát khỏi nơi u ám này để không bị đôi vợ chồng kia ăn tươi nuốt sống!

Giang Phi Vi nắm tay mẫu thân, tâm tư lại bay xa.

Trong tiểu thuyết, Giang Phi Vi không gả cho thái giám mà bị ném cho lão già họ Hứa, lại bị hắn ta bán cho một thương nhân. Những tai tiếng đó của nàng được Giang Hầu gia giấu giếm nhưng cuối cùng lại bị kẻ ái mộ Giang Vân Lan điều tra ra, Giang Phi Vi cảm thấy xấu hổ, cuối cùng dùng mảnh vải trắng kết liễu đời mình.

Giang Phi Vi nhìn căn phòng tối tăm rồi nhìn gương mặt tiều tụy của mẫu thân, không khỏi có chút tuyệt vọng. Bản thân cũng không biết làm sao để thoát khỏi mối hôn sự này, càng không biết làm thế nào để đưa mẫu thân ra khỏi đây một cách an toàn nhất?

Chờ đến đêm, Hứa thị - phu nhân Trương Địch - mang theo người tới sân rách nát mà Giang Phi Vi ở, người bên cạnh bà ta vào bên trong xem xét, chán ghét chửi: “Phu nhân đến nơi này thật là đen đủi.”

Hứa thị cũng không để bụng chuyện này, chỉ cần tiện nhân kia sống không được tốt thì bà ta yên tâm rồi.

Bà ta lại nhìn về phía Giang Phi Vi, tiện nhân này và nương nàng ta giống nhau như đúc, đôi mắt hạnh to tròn như viên trân châu. Nhưng cho dù vẻ đẹp động lòng người đến đâu cũng không phải là rơi vào tay bà ta hay sao?

Vốn dĩ muốn đem nàng gả cho lão già đã góa vợ, đáng tiếc mệnh của nàng không tốt, Cố công công bị dân chúng gây rối ở huyện Lê Thành đập vào đầu, vậy nên mới muốn có một nữ hài tử xung hỉ.

Bản thân là Huyện lệnh phu nhân, không phải nên phân ưu với dân chúng hay sao?

Bà ta nhướng mày, vui sướng khi người gặp họa nói: “Còn không mau cho nàng đi tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến giường của Cố công công đi.”

Nghe nói tính tình Cố công công tàn nhẫn độc ác, tâm tình bất định, hơn nữa lại là thái giám yêu thích tra tấn người khác. Bà ta muốn nhìn xem, Giang Phi Vi rơi vào tay Cố công công thì sẽ sống được mấy ngày!

Bà ta thấy Giang Phi Vi không nói lời nào, nghi ngờ không biết vì sao nàng lại ngoan ngoãn như vậy, không yên tâm bổ sung nói: “Hiện giờ nương của ngươi đang nằm ở đây, nếu ngươi dám phản kháng, ta sẽ khiến cho nàng ta thịt nát xương tan.”

Trong sách bà ta cũng uy hiếp nguyên chủ như vậy. Giang Phi Vi không nói gì, mấy tỳ nữ tùy ý dùng nước lạnh rửa sạch hạ thân cho nàng, mặc cho nàng bộ y phục mới, nhét nàng vào kiệu nhỏ xóc nảy, đi suốt đêm tới nơi ở của Cố công công.

Đưa tới cửa, quản sự của phủ Huyện lệnh vái chào một cái với thái giám trước mặt: “Trương công công, Cố công công đã dậy chưa?”

Vẻ mặt của Trương Phong cứng lại, lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh.”

“Cái này, không phải là giao cho Cố công công sao? Chờ thêm hai ngày nữa, nhất định Cố công công sẽ gặp dữ hóa lành! Gặp nạn hóa may! Còn về đám điêu dân gây sự kia, tất cả đều đã bị lão gia nhà ta bắt rồi, đến lúc đó mặc cho Cố công công xử lý.”

“Đánh đầu cha nuôi chúng ta chính là đánh lên mặt Hoàng thượng. Đợi cha nuôi tỉnh lại sẽ tự mình xử lý đám điêu dân này.” Trương Phong nhìn về phía kiệu hoa: “Ngồi trong kiệu là cô nương nhà ai?”

“Là nhị cô nương trong phủ của chúng ta.”

Trương Phong cười: “Ồ! Vậy tại sao trong sách vàng không thấy tên của nàng?”

Quản sự vội vàng cúi đầu khom lưng: “Trở về sẽ bổ sung, sẽ bổ sung!”

Trương Phong vẫy tay: “Hâm Nhi, đem đồ lại cho hắn, mang người đi vào.”

Trương Hâm sắp xếp cho Giang Phi Vi ở biệt viện phía sau rồi đi tìm Trương Phong: “Ca, cô nương đó đang phát sốt, có cần mời đại phu đến xem không?”

“Không cần, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt.”

Sau khi Giang Phi Vi được an bài ở phòng nhỏ phía sau, vừa đói vừa mệt, nàng vốn muốn nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở góc tường nên lặng lẽ tiến về phía trước—

“Mấy tên điêu dân đó phải dùng ngàn đao giết chết, chúng ta còn chưa đòi đồ tiến công đâu, bọn chúng còn dám kêu cái gì, mẹ nó, chắc chắn là Cố Cẩn ở sau lưng dở trò.”

“Tay của hắn cũng dài thật, ở xa như vậy mà vẫn có thể cho chúng ta ấm ức như vậy.”

“Ngươi nói xem, thật sự Trương công công sẽ có biện pháp chứ? Chủ tử hôn mê mười mấy ngày rồi, làm sao cưới một ả nữ nhân là có thể giải quyết?”

“Đâu phải ngươi không biết, Trương công công rất tin cái này đó!”

“Nói không chừng xung hỉ cũng hữu dụng chứ? Lúc trước ở quê ta cũng có nhà hừng hực như vậy thì tốt rồi.”

“Nhưng mà vừa rồi ta xem qua, nha đầu kia ôm đau bệnh tật, sợ là Huyện lệnh chỉ tìm đại một người để qua mặt…”

Giang Phi Vi ngồi xổm trên mặt đất, không cẩn thận đụng vào cái ghế bên cạnh, bên ngoài có người nghe thấy tiếng động, nói: “Chắc có lẽ nha đầu này đứng ở góc tường nghe rồi.”

Một tên thái giám muốn bắt lấy Giang Phi Vi: “Lớn lên cũng rất xinh đẹp…”

Một thái giám từ xa vội vàng chạy tới: “Chủ tử tỉnh lại rồi!”

Trong sương phòng.

“Cha nuôi! Cuối cùng ngài cũng tỉnh lại! Trái tim của ta cuối cùng cũng có thể rơi xuống.”

Người trên giường khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Trương Phong thấy sắc mặt của hắn bình thường, thận trọng nói: “Xem ra biện pháp mà vị cao tăng kia nói đúng… Tìm một cô nương về xung hỉ cho ngài thì sẽ gặp dữ hóa lành.”

Cố Ngôn miễn cưỡng dựa trên giường nhỏ nghe Trương Phong nói, Trương Phong thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng không đoán được ý nghĩ của hắn, đành phải dè dặt hỏi: “Cha nuôi, ngài…”

Không khí im lặng vô tình làm Trương Phong cảm thấy áp lực, lúc này âm thanh nhẹ nhàng từ trên giường phát ra: “Truyền vào.”

Trương Phong thở ra: “Để ta đi gọi đại phu cho ngài.”

“Ai bảo ngươi đi gọi đại phu?”

Giang Phi Vi cẩn thận đánh giá căn phòng trước mặt, tuy chỉ là chỗ ở tạm thời nhưng được tu sửa mới hoàn toàn, bình hoa quý báu bày biện khắp nơi, giống như chỗ ở quyền quý chỉ có ở kinh thành.

Tiểu thái giám dẫn đường lui qua một bên, Giang Phi Vi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dưới ánh nến thấy rõ gương mặt của người kia.

Người ngồi trên ghế kia có làn da trắng như ngọc, đôi môi đỏ càng gợi lên, đôi mắt phượng lười biếng híp lại, khi nhìn vào đôi mắt kia sẽ thấy phần phong lưu đa tình khiến cho người ta ngây ngất. Nếu không phải mấy người xung quanh hắn đều sợ tới mức đầu muốn dán vào đất thì sẽ tưởng đây là vị công tử nào đó chỉ biết ăn chơi.

Dưới chân hắn là con mèo lớn với tứ chi thon dài nằm bên cạnh, lông màu vàng có điểm đốm đen rất đẹp, nhìn giống với con báo. Thấy Giang Phi Vi đi vào thì có chút tò mò chạy đến bên chân nàng rồi ngửi.

Nàng quỳ xuống thỉnh an, lập tức nghe thấy âm thanh từ trên ghế truyền xuống, âm thanh này chỉ có thái giám mới có: “Ngươi không phải là phu nhân mà Trương Phong tìm về cho ta sao? Nếu đã như vậy thì không cần phải quỳ đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play