“Mạnh quái”
Đối mặt với việc phóng thích uy áp của Thanh Long, Giang Vũ đầu đầy mồ hôi vận công chống lại, không thể làm gì hơn anh đành vận hành Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết đến cực hạn, thân thể cũng không có cách nào. động đậy được.
So với lần đối đầu Tôn Sư trước đây, lúc này Giang Vũ càng thêm khó trụ được trụ nổi, mà Thanh Long phóng thích uy áp còn mạnh mẽ hơn so với anh em nhà họ Ngô vô số lần.
“Cô chủ nhà tôi là bởi vì cậu, mới gặp phải nguy hiểm ở Giang Đông”. Sau khi làm cho Giang Vũ không thể nhúc nhích,
Thanh Long từng bước đi về phía Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nói cho cùng, cậu mới là người đáng chết nhất”.
Vừa dứt lời, Thanh Long đã giơ thanh kiếm lên và đâm về phía cổ họng của Giang Vũ.
Đối mặt với đòn chí mạng của Thanh Long, mặt Giang Vũ đỏ bừng, nhưng anh căn bản không có cách nào để tránh.
“Dừng tay!"
Ngay khi Thanh Long chuẩn bị giết Giang Vũ, một tiếng hét lớn vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Thanh Long cứng đờ, nhìn Kỷ Thường Viễn xin giúp đỡ.
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, cuối cùng vẫn chậm một bước!
Chỉ thấy Kỷ Tuyết Tình vội vàng đi vào trong sân, giận dữ thét lên: “Bố, bố mau mau bảo Thanh Long thả Giang Vũ ra đi”.
“Con gái à! Bố biết con thích tên nhóc này, nhưng cậu ta chẳng những đã từng kết hôn, còn là một thường dân, cơ bản không xứng với con”.
Kỷ Thường Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có câu “đau dài không bằng đau ngắn”, bây giờ giết cậu ta còn tốt hơn để cậu ta cứ liên tục dây dưa với con”.
“Sao làm thế được!”
Kỷ Tuyết Tình đứng chắn trước mặt Giang Vũ, tức giận nói: “Cả đời này con chỉ chấp nhận mỗi mình anh ấy rồi, nếu muốn giết anh ấy, vậy thì giết cả con luôn đi!”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình chắn trước mặt Giang Vũ, Thanh Long vội vàng thu kiếm lại, nhưng không có giải trừ uy áp khống chế đối với Giang Vũ.
“Tuyết Tình, đừng làm càn!”
Kỷ Thường Viễn cau mày, lạnh lùng nói: “Bạch Hổ, đưa cô chủ rời đi”.
“Vâng!”
Một hộ vệ khác lập tức tiến đến, chuẩn bị đưa Kỷ Tuyết Tình đi.
“Đừng qua đây!”
Kỷ Tuyết Tình cúi người nhặt một con dao sắt từ dưới đất lên, không chút do dự kề sát cổ của mình, vành mắt đỏ au nhìn Kỷ Thường Viễn: “Bố! Nếu như bố nhất quyết muốn giết Giang Vũ, vậy thì con cũng sẽ không sống một mình”.
“Con biết mình sẽ không thể chết khi ở trước mặt bố, nhưng sau đó con nhất định có cơ hội tự kết liễu mình, bố liệu mà làm đi!"
“Con gái ngoan, con đừng xúc động”.
Thấy một màn như vậy, Kỷ Thường Viễn hoảng sợ, dáng vẻ lạnh lùng hà khắc trước đó đã thay đổi, lo lắngxoa xoa hai tay trước mặt, cầu xin nói: “Chúng ta có chuyện thì từ từ nói, trước tiên bỏ dao xuống đã, nguy hiểm quá”.
Giang Vũ không thể nhúc nhích được, hai mắt đỏ. bừng, nước mắt chảy xuống, vừa cảm động vừa lo lắng.
Giang Vũ muốn khuyên can Kỷ Tuyết Tình, nhưng cơ thể của anh đã bị Thanh Long khống chế, ngay cả lời nói cũng không nói được, điều có thể làm chỉ là lo lắng.
“Vậy bố còn muốn giết Giang Vũ không?”, Kỷ Tuyết Tình cầm dao, lớn tiếng chất vấn.
“Tên nhóc này căn bản không xứng với con, sống chỉ có thể gây phiền toái cho con”.
Kỷ Thường Viễn lắc đầu khó xử, nghiến răng nói: “Giết cậu ta là ý của ông cụ, con nên biết rằng, không ai có thể làm trái ý đã quyết của ông cụ”.
“Thì ra là ý của ông nội!”
Nghe thấy những lời này, Kỷ Tuyết Tình cười chua xót, nước mắt trào ra: “Nếu đã như vậy, bố chuyển lời với ông nội rằng Tuyết Tình bất hiếu, đi trước một bước”.
Vừa nói xong, Kỷ Tuyết Tình không chút do dự vung dao cứa vào cổ mình.
“Mau cứu người!”
Không ngờ rằng Kỷ Tuyết Tình lại có thể làm thật, sắc mặt Kỷ Thường Viễn bất ngờ thay đổi.
Khoảnh khắc con dao cứa vào da Kỷ Tuyết Tình, có hai bàn tay đồng thời nắm lấy lưỡi dao.
Nhận ra Kỷ Tuyết Tình thật sự muốn tự sát, hộ vệ Bạch Hổ lập tức ra tay ngăn cản, nhưng ông ta không ngờ rằng còn có một người khác cũng sẽ ra tay kịp thời.
Bạch Hổ vô cùng kinh ngạc nhìn bàn tay phải của Giang Vũ cùng năm lấy lưỡi dao cùng với mình, rồi quay lại nhìn Thanh Long.