“Ông, ông đang vu khống tôi”.

“Nghịch tử, câm miệng cho tao, còn không mau quỳ xuống xin lỗi!” 

Lăng Phi Dương giận dữ ngắt lời Lăng Vân, khẩn cầu: “Cầu anh Kỷ nể mặt ông cụ Đổng, cũng như việc con trai tôi trẻ người non dạ, tha thứ tội lỗi cho nhà họ Lăng”.

“Tất cả mọi thứ đều do bố tôi bảo tôi làm!”

Không đợi Lăng Phi Dương nói xong, Lăng Vân kích động chỉ vào Lăng Phi Dương hô: “Đây không phải là ý của tôi, là bố tôi đã cấu kết với Lưu Thư Nhất bắt cóc Kỷ Tuyết Tình, muốn ép buộc Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu, sau đó nhà họ Lăng thuận tiện đối phó với Giang Vũ”.

“Mày...”

Lăng Phi Dương không thể tin được nhìn Lăng Vân, dù nằm mơ ông ta cũng không ngờ, trong thời điểm sinh tử con trai mình sẽ đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình, quá khốn nạn!

“Bố! Con còn trẻ, con không muốn chết, còn bố đã sống lâu như vậy, đã hưởng thụ đủ rồi, đã đủ rồi!”

Lăng Vân hoảng hốt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chỉ cần con còn sống, nhà họ Lăng vẫn còn hy vọng, bố phải lấy đại cục làm trọng!”

Nghe thấy những lời này, Lăng Phi Dương suýt nữa ngất đi, trong lòng vừa hối hận vừa tức giận.

Nếu biết trước thế này, ban đầu ông ta dạy dỗ Lăng Vân cho đàng hoàng thì cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.

“Anh Kỷ, nó nói đúng, tất cả là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng một mình chịu mọi tội lỗi”.

Lăng Phi Dương bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mặc dù rất tức giận, nhưng Lăng Vân dù sao cũng là con trai duy nhất của ông ta, vì đứa con trai này, cho dù chết, ông ta cũng nhận.

“Đụng vào con gái tôi, một mạng của Lăng Phi Dương anh có đủ để tha thứ không?”

Kỷ Thường Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh: “Làm đi! Với tất cả những tên cướp có vũ khí ở đây, giết không thaI”

“Đừng...”

Hai bố con nhà họ Lăng đồng thanh kêu lên, nhưng vừa mới mở miệng, hai viên đạn gần như đồng thời bản vào đầu bọn họ.

Thế gia họ Lăng ở Giang Đông cứ như vậy mà bị Kỷ Thường Viễn tiêu diệt khi không có bất kỳ bằng chứng nào.

Tiếp đó, một loạt tiếng súng dày đặc quét qua, tất cả vệ sĩ trong sân của nhà họ Lăng cũng đều bị bắn ngã xuống đất.

'Tất cả những gì đang xảy ra trước mắt khiến Giang Vũ vô cùng kinh hãi. 

“Đây chính là thực lực và thủ đoạn của nhà họ Kỷ, quá bá đạo, quá khủng khiếp!”

Sắc mặt Giang Vũ trầm trọng nhìn Kỷ Thường Viễn, anh và nhà họ Lăng đối kháng lâu như vậy mà không thể d_ đánh đổ đối phương, Kỷ Thường lại chỉ cần búng tay một cái là đã tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong tích tắc.

Nghĩ đến việc nhà họ Kỷ là mục tiêu mà mình sẽ phải cố gắng đuổi theo trong tương lai, Giang Vũ cảm I thấy áp lực vô cùng, thậm chí có chút nghi ngờ, mình có thực sự có thể đạt đến bước đó không?

“Gia chủ, người này chính là người mà cô chủ thích”.

Khi tất cả mọi người trong nhà họ Lăng đã bị xử lý, một vệ sĩ bước lên hỏi: “Chúng ta phải xử lý hắn ta như thế nào?

“Giết hắn!"

Kỷ Thường Viễn cũng không nhìn Giang Vũ một cái nào, lạnh lùng nói: “Coi như hắn chết trong tay của người nhà họ Lăng đi”.

Nghe được lời này, sắc mặt Giang Vũ thay đổi, không ngờ Kỷ Thường Viễn lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả anh cũng phải giết.

“Am" 

Kỷ Thường Viễn vừa dứt lời, lính bắn tỉa phục kích trong bóng tối không chút do dự bóp cò súng về phía Giang Vũ.

Anh biết mình không có quyền nói chuyện ở trước mặt Kỷ Thường Viễn, Giang Vũ cũng không muốn nói nhảm, lập tức di chuyển thân thể tránh được viên đạn bắn vào đầu mình.

“Không ngờ cậu cũng có chút bản lĩnh”.

Thấy tay súng bắn tỉa không thể giết được Giang Vũ, ánh mắt của Kỷ Thường Viễn lóe lên vẻ lạnh lùng, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Thanh Long!”

“Thuộc hạ rõ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play